oOo
Ban đêm.
Trong một căn phòng vách đất không tính là lớn, giờ phút này đầy ắp người.
Một trận chiến hôm nay của Lâm Phàm khiến nhóm bao cát không còn từ nào để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ chịu phục.
- Đại ca, chiêu thức huynh dùng hôm nay là Hầu Tử Thâu Đào sao?
Tiểu Lục Tử ở Thánh Ma Tông đã khá lâu, cũng có tìm hiểu tình huống nơi đây.
Hầu Tử Thâu Đào tuy là võ học gia truyền nhà hắn, nhưng hắn biết môn võ này so với các môn võ của đám đệ tử sát hạch ngoại môn thì thua kém nhiều lắm.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu.
- Thật tốt quá, không ngờ võ học gia truyền lại cường đại như vậy, đương nhiên cũng chỉ có đại ca mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Tiểu Lục Tử hưng phấn nói.
Lâm Phàm có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
- Đại ca, hai ngày sau ngoại môn sẽ bắt đầu khảo hạch, huynh định tham gia không?
Tiểu Lục Tử hỏi.
- Tiểu Lục Tử, ngươi không phải là nói nhảm sao? Đại ca sao có thể không tham gia chứ, chẳng lẽ muốn cùng chúng ta sống ở đây cả đời.
- Điều này cũng đúng.
Tiểu Lục Tử gật gật đầu.
Lâm Phàm hiện giờ tuy có hệ thống, nhưng đến thế giới này đã một năm, dù không đi đến đâu, nhưng cũng biết thế giới này rất nguy hiểm.
Ở trong tông môn, một cái bao cát như hắn dám can đảm đối địch với đệ tử sát hạch ngoại môn cũng còn hiểu được, bởi với mỗi một tông môn thì nhân tài đều là quan trọng nhất.
Người có thực lực có thể khiêu khích bất cứ kẻ nào, nhưng phải tự gánh hậu quả.
Nếu biểu hiện ra một chút thiên phú đã bị đồng môn ghen tị giết chết, như vậy tông môn cũng không thể trường tồn muôn đời, sớm đã tự mình hủy diệt.
Lâm Phàm có hai cái ý tưởng, thứ nhất là thực sự tăng lên thực lực của mình, thứ hai là để người ở trên chú ý mà đưa mình rời khỏi nơi này.
Nhưng Lâm Phàm lại nghĩ sót một việc, đó là chỗ luyện võ trường của đệ tử sát hạch ngoại môn này, tính trong Thánh Ma Tông chỉ là địa phương chim cũng không thèm ị, làm gì có đại nhân vật cao tầng nào thừa cơm chạy tới đây.
Bởi vậy tất cả chuyện này đều phải dựa vào chính mình, đã có ‘bàn tay vàng’, không làm ra một phen sự nghiệp thì thật quá có lỗi với các đồng chí xuyên qua.
Hôm sau.
Lâm Phàm dậy thật sớm, kiếm chút đồ ăn lót dạ rồi vội vàng chạy tới luyện võ trường.
Hiện giờ hắn cấp 9, Hầu Tử Thâu Đào cũng tới tầng 10, tuy tốc độ tăng exp khá chậm, nhưng bất kể thế nào, trước ngày ngoại môn khảo hạch mạnh hơn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
…
Luyện võ trường, gió thổi vì vù.
Một cơn gió lạnh cuốn tung cát bụi trên mặt đất, vài chiếc lá cây theo đó lơ lửng trên không, cuối cùng tà tà rớt xuống.
Quạnh quẽ, cực kỳ quạnh quẽ.
- Chuyện gì đây?
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, nhất thời há hốc miệng, người đâu hết rồi?
Luyện võ trường từng hừng hực như lửa nóng, giờ sao lại biết thành vắng tanh không một bóng người như thế?
Chuyện này…
Lâm Phàm gãi gãi ót, có chút bất đắc dĩ nhìn hết thảy, đám đệ tử sát hạch ngoại môn cũng quá nhát gan rồi.
Không phải chỉ bị bóp một cái sao, có cần sợ như vậy không?
Ài, xem ra mấy ngày nay hết cách rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đánh bại người khác có thể được exp, như vậy nếu đánh chết yêu thú cũng đồng dạng.
Nhưng hận một điều là hắn trong Thánh Ma Tông với danh nghĩa cái bao cát, không có quyền lợi ra khỏi tông.
Nếu không nhất định phải ra ngoài bản đồ, hung hăng giết quái cày level.
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm chứng kiến xa xa có hai người đến.
Lâm Phàm vui vẻ trong lòng, rốt cuộc có người đến, nhưng sau đó lập tức biến sắc, bởi vì cấp bậc lơ lửng hiển thị trên đầu một người trong đó.
Hậu Thiên cấp tám.
Cái này…
Bên cạnh thanh niên mặc trường bào màu xanh này chính là tuyệt thế mỹ nam bị hắn hung hăng ‘thâu đào’ ngày hôm qua.
Lâm Phàm cả kinh, hay là người kia không phục chuyện hôm qua, tìm cao thủ đến báo thù?
Hậu Thiên cấp tám chỉ còn kém hai bước là tới Tiên Thiên, người như vậy không thể nào thừa cơm mà tới luyện võ trường này nếu không có lý do.
- Đệ nói là hắn?
Nam tử mặc trường bào màu xanh dò hỏi.
- Vâng, sư huynh, hắn chính là người mà đệ nói.
Tuyệt thế mỹ nam cung kính đứng ở một bên, không dám có bất kỳ cử chỉ càn rỡ nào.
Thậm chí là đại cừu nhân Lâm Phàm đứng trước mặt của hắn, hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm vui sướng khi người gặp họa.
- Không đúng!
Lâm Phàm kết luận.
Người này không phải người gã đẹp mã kia tìm đến giúp đỡ, nếu không hắn ta tuyệt đối không có vẻ mặt như vậy. Xem ra chuyện này có bí mật đen tối nào đó.
Nam tử áo xanh đánh giá Lâm Phàm, khẽ gật gật đầu.
Đột nhiên Lâm Phàm cảm thấy một cỗ khí thế đến mãnh liệt như thủy triều.
"Uỳnh ..."
Lâm Phàm hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực giống như đã gặp phải một đòn thật mạnh, trong cơ thể khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thật mạnh.
Lâm Phàm bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước, tay ôm ngực quỳ trên mặt đất, nhìn nam tử trước mặt.
"Đinh, exp +30000"
"Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp."
…
Lâm Phàm cả kinh, chỉ cảm thấy khủng bố cực kỳ, chỉ một chiêu, có thể làm cho Thái Cấp Ma Thân thăng liền 2 cấp.
- Ừm, không tồi, một kích toàn lực của Hậu Thiên cấp hai mà chỉ phun một ngụm máu, xem ra ngươi luyện Thái Cấp Ma Thân đến cảnh giới rất cao. Cùng ta đi thôi.
Nam tử áo xanh gật gật đầu, trong mắt lóe lên hào quang, giống như rất tò mò với bao cát có thể luyện Thái Cấp Ma Thân đến trình độ này.
- Đợi một chút…
Lâm Phàm hòa hoãn khí huyết trong cơ thể, nhìn nam tử áo xanh.
Đây chính là thực lực, nếu như không có thực lực cũng chỉ là con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, cơ hội tốt lớn như thế, sao có thể cứ như vậy buông tha.
Bất kể là ở trên địa cầu hay là hiện giờ, Lâm Phàm đều là một kẻ điên, một kẻ điên không hơn không kém, đứng trước mặt lợi ích, dù bị nghiền áp thế nào hắn cũng tuyệt đối không dừng tay.
Lúc trước Thái Cấp Ma Thân tầng 5 nhận một kích toàn lực Hậu Thiên cấp hai mà cũng chỉ phun một ngụm máu, không biết tầng 7 thì sẽ thế nào.
Lâm Phàm biết, đệ tử tông môn Hậu Thiên cấp tám trước mắt này nhất định là có chuyện cần đến mình, tuyệt đối không đi lấy mạng mình.
Đương nhiên Lâm Phàm cũng sẽ không ngốc mà đi van cầu người ta đánh hắn.
- Ngươi không nhịn được việc hôm qua ta nhục nhã ngươi, hôm nay tìm người giúp đỡ cho là ta sẽ sợ sao? Ta cho ngươi biết, Lâm Phàm ta cái gì cũng sợ, chỉ không sợ kẻ khác tìm ta báo thù.
Nói xong câu đó, Lâm Phàm liền xông tới.
Nhanh đánh ca thật mạnh đi.
…
Nam tử áo xanh thấy Lâm Phàm xông lên, khẽ cười:
- Có ý tứ…
"Ầm."
Cũng không thấy nam tử áo xanh có bất kỳ động tác gì, trước mặt hắn phảng phất như có một bức tường, Lâm Phàm vừa xông lên đã ầm một tiếng bay ra ngoài.
Lâm Phàm nhịn không được lại phun một ngụm máu.
"Đinh, exp +2000."
Giờ phút này Lâm Phàm kích động muốn chết. Trước kia ẩu đả cùng đám đệ tử sát hạch ngoại môn cũng chỉ tăng có mấy điểm, không ngờ tên mới tới này tùy tay ra đòn lại tăng nhiều exp như thế.
Sảng khoái.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!