Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn Yến Kinh Thiên, một đống bảo bối ở dưới chân lấp lánh chói mắt, kích phát dục vọng trong lòng bọn chúng.
Mỗi bước đi Yến Kinh Thiên đều phải hít thở sâu giống như phải chịu đựng sức nặng của ngàn cân, vô cùng khó khăn.
Thình thịch! Thình thịch
Tim hắn đập mạnh, trong lòng có một sự căng thẳng không hề nhẹ
Bảo bối đang ở trước mắt, nếu bình tĩnh lại thì Yến Kinh Thiên sẽ phát hiện tất cả những thứ này thật sự quá vô lý.
Nhưng những bảo bối trước mặt đã làm chúng mất phương hướng, đầu óc cũng không còn tỉnh táo bởi vì đối với bọn chúng thì số lượng bảo bối trước mắt thật quá kinh khủng.
Đặc biệt là cái Tuyệt phẩm Đạo khí kia, dẫu là anh em ruột cũng có thể chém giết lẫn nhau.
- Ngươi tránh ra.
Yến Kinh Thiên dừng lại nhìn Lâm Phàm rồi nói..
Hắn luôn cảm giác Lâm Phàm đứng trước đống bảo bối khiến hắn bị áp lực, mặc dù hắn không coi Lâm Phàm ra gì nhưng cảm giác đó rất bất ổn.
- Ta sợ quá chân tay không nhúc nhích được rồi, Dực Tộc đại ca, ngươi có thể đẩy ta ra được không.
Lâm Phàm giả vờ sợ hãi nói.
Chỉ cần để Yến Kinh Thiên đến trước mặt mình, khi hắn hưng phấn nhất liền đâm nát lỗ đít của hắn.
- Được...
Tên Dực Tộc lập tức vui vẻ nhận lời.
Trong lòng hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần có thể tới gần đống bảo bối này liền sẽ cướp đi toàn bộ, với tốc độ của Dực Tộc, cho dù là Yến Kinh Thiên cũng không thể đuổi kịp.
Một món Tuyệt phẩm Linh khí, một món Tuyệt phẩm Đạo khí, dù là anh em ruột hắn cũng chém giết huống gì mấy tên này.
- Ngươi không cần qua đây.
Mặt có chút không vui, Yến Kinh Thiên hơi nhướng mày nói.
Nghe Yến Kinh Thiên nói thế, tên kia cũng không ưa chút nào, thế nhưng không dám nói gì thêm, dù sao người mạnh nhất vẫn là Yến Kinh Thiên, hắn cũng không dám chống lại.
- Tiểu tử kia, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng giở trò gì.
Yến Kinh Thiên nhìn Lâm Phàm nói.
- Không dám, không dám.
Lâm Phàm vội vàng đáp lại, tự cảm thấy tài diễn xuất của mình thật quá tốt.
...
Yến Kinh Thiên ngay lập tức đi tới trước mặt Lâm Phàm, nhìn đống báu vật kếch xù khiến hắn vô cùng phấn khích.
Bảo bối, tất cả đều là bảo bối của ta.
Yến Kinh Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, hắn thậm chí còn có thể nghe được những bảo bối này chào hỏi hắn.
- Nhấc!
Cánh tay Yên Kinh Thiên vung lên, muốn thu hai cái bảo khí trước, nhưng lại kinh ngạc phát hiện chúng không nhúc nhích chút nào.
Có lẽ nào trữ vật giới chỉ có vấn đề? Sao có thể như thế được.
- Gì thế này?
Yến Kinh Thiên liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cách hung tợn, rồi đưa tay ra phía trước chụp lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ.
- Ồ, cái gì thế này?
Một tay Yến Kinh Thiên nắm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, nhưng lại phát hiện cho dù cố thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Với Tu Vi Hoang Thiên vị hậu kì của hắn làm sao có thể có chuyện nhấc không nổi một cái Tuyệt Phẩm Đạo khí? Đây căn bản là không thể.
Yến Kinh Thiên cắm kiếm xuống đất rồi hai tay nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ dùng sức nhấc lên.
Đám người xung quanh nhìn cử động của Yến Kinh Thiên đầy nghi hoặc, bọn họ không biết Yến ca đang làm gì? Tại sao lại khó khăn như vậy?
Chỉ là lấy hai cái bảo bối thôi mà, sao lại mất công đến thế?
Mặc dù vậy, Yến Kinh Thiên cũng không thể để bọn hắn chạy tới giúp được liền quát lên một tiếng, rồi hạ chân nhổm mông, hai tay nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ.
- Hây dô lên...
Trong cơ thể Yến Kinh Thiên, chân nguyên vận chuyển, sức mạnh chợt bộc phát ra, muốn nhấc Vĩnh Hằng Chi Phủ lên.
Nhưng bất kể hắn dùng sức thế nào thì Vĩnh Hằng Chi Phủ vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng này của Yến Kinh Thiên, trong lòng nở nụ cười, miệng lẩm bẩm, “Phi Thiên” ẩn giấu trong lòng đất liền bắn lên.
“Nở hoa!”
Ngay lúc đang vận sức, Yến Kinh Thiên lại đột nhiên cảm giác mát lạnh ở mông, ngay sau đó là đau đớn.
Thoải mái, kinh hoảng, xấu hổ...
- Cái này...
Yến Kinh Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay lúc hắn muốn nói thì cảm giác đau nhức xông lên tận óc, không dám do dự lập tức vận chuyển chân nguyên chống lại.
- Phi Thiên!
Hai tay Lâm Phàm giơ lên, Yến Kinh Thiên hoảng sợ phát hiện, trong cơ thể mình có cái gì đó.
- Ngươi dám...
Yến Kinh Thiên chỉ vào Lâm Phàm còn đang kinh hoảng nhưng còn chưa kịp nói gì thì “Phi Thiên” liền bạo phát ra sức mạnh vô tận.
- Ầm!
Máu thịt tung toé, hóa thành tro tàn.
- Keng, chúc mừng đánh giết Yến Kinh Thiên, Hoang Thiên Vị hậu kì.
- Keng, chúc mừng nhận được 60000 exp.
- Keng, chúc mừng thu được trung phẩm Linh khí Thăng Đằng Kiếm.
...
- Không tồi, không tồi, còn có chút tác dụng, 60 ngàn kinh nghiệm rất tốt.
Trên mặt Lâm Phàm nở một nụ cười.
Mà lúc này đối với những người kia mà nói, tình cảnh vừa nãy giống như mơ.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao Yến Kinh Thiên trong nháy mắt nổ tung?
- Ngươi là ai?
Ngay lúc này bọn chúng đã hiểu ra, tên trước mắt này đang giả heo ăn thịt hổ.
Lâm Phàm nhìn đám người đó rồi tay vung lên thu lại toàn bộ bảo bối.
- Ta chỉ giỡn các ngươi thôi, các ngươi cho rằng ta thực sự sợ các ngươi sao?
Lâm Phàm cười nhạt, đám người kia lúc trước còn rất hung hăng nhưng bây giờ lại rất kinh hãi.
Sự thay đổi này thật sự rất đáng cười.
- Hoang Thiên Vị sơ kì.
- Thanh Thiên Vị đại viên mãn.
- Hoang Thiên Vị trung kì.
...
- Tốt lắm, mười người.
Lâm Phàm nhìn một vòng cảm giác rất là thoả mãn, chém chết tất cả mười người này cũng được khá nhiều kinh nghiệm.
- Muốn chạy?
Lúc này, đôi cánh của tên Dực Tộc chuyển động bay vào bên trong hư không muốn thừa dịp chạy trốn.
Tuy nhiên Lâm Phàm làm sao có thể cho hắn cơ hội.
- Cái gì thế này?
Tên Dực Tộc nam tử mới vừa bay vào bên trong hư không liền phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi rơi xuống đất.
Ngay trong lúc vừa rồi Lâm Phàm sớm đã khống chế “Đại Phàm Ca” bao vây vùng hư không này lại vì sợ bọn chúng chạy trốn.
Nếu không cần chuẩn bị đủ thì sớm đã đập cho bọn chúng một trận rồi, làm gì có thời gian trêu đùa.
- Tiền bối, kính xin ngài buông tha chúng ta, là do hắn ép chúng ta.
Bạch Linh quyến rũ động lòng người giờ khắc này sắc mặt cũng trắng bệch, lộ ra vẻ mặt cầu xin.
- Tiền bối, chỉ cần ngài thả ta, ta sẽ là người của ngài, ta đồng ý hầu hạ ở bên cạnh ngài.
Mỗi cử động của Bạch Linh đều rất có mê lực, con mắt long lanh tỏ vẻ đáng thương.
- Ta muốn...
Lúc này, tên Dực Tộc điên cuồng gào thét, hai con mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh, dường như muốn đè bẹp cả đám người kia xuống rồi yêu thương một cách điên cuồng.
- Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, xuất ra.
Lâm Phàm tay vung lên, một đạo lôi đình lấp loé, ngay lập xuất hiện trong hư không.
- Ta chính là Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, kẻ nào cần ta dạy dỗ?
Đứa bé đầu trọc tự gọi là Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, nhìn xung quanh, vẻ mặt điềm nhiên nhưng ánh mắt lại tràn đầy bá khí.
- Ngươi đi dạy dỗ hắn cho tốt.
Lâm Phàm nói.
- Vâng.
Ngay lập tức Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương liền xuất hiện ở trên người tên Dực Tộc