Vĩnh Hằng Chi Phủ vốn là Thần Khí, nhưng vì đại chiến mà bị vỡ vụn, Khí Linh năm đó cũng suýt bị vỡ vụn rồi sau nhiều năm tự thân tu bổ cuối cùng khôi phục lại được nhưng uy lực bị giảm sút rất nhiều không còn uy phong như trước.
Nay Vĩnh Hằng Chi Phủ nếu như theo phân cấp bảo bối thì là Tuyệt Phẩm Đạo Khí nhưng lại không có đủ chức năng như Đạo Khí, ngoài sức mạnh vô địch ra thì không có thêm tác dụng nào khác.
- Luyện hóa, dung hợp
- Keng, chúc mừng luyện hóa thành công.
“Thiên Địa Dung Lô” sau một hồi lắc lư liền mở nắp, một luồng khí vô cùng sắc bén phun trào cắt xé ranh giới của “Vạn Sát Cổ Vực” thành từng khe hở nhỏ.
Hư không phong bạo ào ào cuộn trào, Túc Sát Chi Khí trong “Vạn Sát Cổ Vực” đã xơ xác tiêu điều nay chỉ còn lại một chút ít.
Sau khi Lâm Phàm hấp thu nốt chút khí còn lại ấy, Vạn Sát Cổ Vực lập tức bị hủy diệt, từ đây về sau sẽ không còn tồn tại trong Cổ Thánh Giới nữa.
- Không ngờ sau khi dung hợp vẫn chỉ là Tuyệt Phẩm Đạo Khí, xem ra mảnh vỡ của Vĩnh Hằng Chi Phủ vẫn còn rất nhiều chứ không chỉ có một mảnh này thôi.
Lâm Phàm nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay, khi tức cao trào trông giống như Tuyệt Thế Chiến Thần sức mạnh hùng hồn lan toả khắp đất trời.
- Keng, chúc mừng đã phát hiện chiêu thức thứ hai của Khai Thiên Tam Thức, có muốn lĩnh hội hay không?
- Lĩnh hội.
Lâm Phàm cười thầm trong lòng, Vĩnh Hằng Chi Phủ tuy không được tiến cấp nhưng sau khi tìm được mảnh vỡ này lại lĩnh ngộ được Khai Thiên Tam Thức chiêu thứ hai, xem như là vẫn tốt.
Mà vị Nhân Tộc đó có thể dùng mảnh vỡ này để trấn áp Thanh Thánh Lão Tổ cũng không hẳn là vô lý bởi lẽ cũng có thể mảnh vỡ này chính là một phần vô cùng quan trọng mà Vĩnh Hằng Chi Phủ bị mất đi.
Thời khắc này, Lâm Phàm đột nhiên tiến vào một cảnh giới vô cùng huyền diệu.
Trong cảnh giới này, Lâm Phàm lại một lần nữa nhìn thấy người khổng lồ uy nghiêm tuyệt thế, người khổng lồ chớp chớp đôi mắt khiến trời đất chấn động, một luồng khí tức hùng mạnh cuốn trọn cả đất trời, Lâm Phàm cảm thấy áp lực lạ kỳ.
Mạnh quá!
Người khổng lồ tay cầm Vĩnh Hằng Chỉ Phủ rồi vung lên trời đất hủy diệt vạn vật tiêu tan cả thế giới như chìm trong hư vô.
- Hự!
Người khổng lồ quát lớn một tiếng khiến Lâm Phàm đột nhiên bừng tỉnh.
- Keng, chúc mừng đã lĩnh hội được “Hủy Diệt”, chiêu thứ hai của Khai Thiên Tam Thức.
- Không ngờ lại mạnh đến như vậy.
Lâm Phàm tràn đầy cảm xúc sau đó cặp mắt thay đổi một rìu vung lên.
- Hủy Diệt!
- Bóng rìu vung lên, cả vùng “Vạn Sát Cổ Vực” bắt đầu chấn động mạnh, dưới một nhát rìu hư không liền nứt toác, hư không phong bạo tuôn ra từ bốn phía, “Vạn Sát Cổ Vực” bắt đầu sụp đổ.
- Mạnh quá, chỉ một nhát mà phá hủy cả Vạn Sát Cổ Vực.
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc rồi lập tức di chuyển thân hình chạy thoát ra bên ngoài.
- Rầm
Bốn bề hư không sụp đổ, tất cả trở thành hư vô.
Lâm Phàm ngoái đầu lại nhìn cũng trợn tròn mắt há hốc mồm, ngay lập tức sắc mặt thay đổi lòng đau như cắt kêu lên một tiếng:
- Bảo bối……
Lâm Phàm không ngờ rằng, trước khoảnh khắc Vạn Sát Cổ Vực hủy diệt, vô số bảo bối bay ra từ khắp các phía.
- Bố tổ, bọn Cổ Tộc đều là một lũ ngốc sao? Nắm giữ Vạn Sát Cổ Vực lâu như thế mà vẫn còn sót nhiều bảo bối chưa thu hoạch vậy.
Lúc này trái tim của Lâm Phàm đang rỉ máu.
Mắt nhìn chằm chằm vào những bảo bối đó bị hư không cuồn cuộn hủy diệt.
Cho dù cường độ thân thể là Thanh Thiên Vị sơ kỳ thì Lâm Phàm cũng không dám xông lên phía trước nhặt bảo bối.
Đau!Rất đau!
Cảm giác lúc này giống như có một con dao sắc đang đâm thủng trái tim của mình vậy, cảm giác đau đớn không thể nói lên lời.
Nếu như ông trời cho mình thêm một cơ hội thì mình tuyệt đối không mạnh tay hủy diệt “Vạn Sát Cổ Vực” mà sẽ ở lại trong đó thêm một thời gian ra sức tìm kiếm, nhưng giờ đây nói gì cũng đều đã muộn cả rồi.
Rầm!
Lúc này, “Vạn Sát Cổ Vực” giống như tòa nhà cao tầng bị sụp đổ, rào chắn thứ nguyên vỡ vụn tanh tách rồi dần dần dung hợp tụ thành một điểm sau đó nổ tung.
Không còn chút gì sót lại, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Từ đây Cổ Thánh Giới sẽ không còn “Vạn Sát Cổ Vực” nữa.
- Hết rồi!
Lâm Phàm đau lòng đứng ở chỗ lối vào rồi nhìn Vạn Sát Cổ Vực bị hủy diệt biến thành hư vô, trong lòng vô cùng hối hận. Lúc này, cánh cửa to bằng đá cũng đột nhiên biến mất cảm giác như chưa từng xuất hiện vậy.
- Haizzz…….
Lâm Phàm thở dài vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nỗi đau này ai có thể thấu hiểu.
Nhưng Lâm Phàm rất nhanh liền điều tiết lại bản thân, mất rồi thì mất thôi, ta đâu có cần những thứ bảo bối này để tăng cường thực lực. Mà hơn nữa hủy diệt Vạn Sát Cổ Vực cũng tốt để tránh lũ ngu Cổ Tộc lợi dụng Vạn Sát Cổ Vực để lừa gạt chém giết người các giới.
Lần tiến vào này đã giết sạch được đám người kia chỉ hơi tiếc là để tên Mộ Thiên chạy thoát mất.
Hắn vẫn còn giữ một cái Linh Mạch trong tay mà cũng không rõ Linh Mạch đó là cái gì và có diệu dụng gì nữa, xem ra về sau phải cẩn thận hơn.
Vậy là coi như đã gánh thêm kẻ địch đầu tiên ở Cổ Thánh Giới nhưng ta đếch sợ, ở Huyền Hoàng Giới ta cũng đã lừa gạt rất nhiều người và vẫn đang bị truy sát tới tận bây giờ.
Ngay lúc này, hư không có chút chấn động rồi đột nhiên xuất hiện một đám người.
Tinh thần Lâm Phàm chững lại, vốn nghĩ rằng là bọn Cổ Tộc cảm nhận được Vạn Sát Cổ Vực nên chạy tới chuẩn bị chém giết mình nhưng khi nhìn rõ hơn đám người đó, Lâm Phàm liền buông lỏng cảnh giác bởi đám người đó là người các giới không phải là Cổ Tộc.
- Đứng lại, ngươi là ai?
Lâm Phàm đang định rời đi thì một gã cầm kiếm lơ lửng trên không trung trong đám người đó nghiêm nghị cất tiếng hỏi, ánh mắt trông rất dữ tợn.
Lâm Phàm nhìn gã đó dáng vẻ hiên ngang, lưng thẳng đuột như một thanh kiếm dựng thẳng lên trời.
Kiếm ý vây xung quanh hắn thể hiện rõ là người của Kiếm Giới.
- Còn các ngươi là ai?
Lâm Phàm nhíu mày, đám người này hơi kiêu căng nên Lâm Phàm cũng không hề khách khí.
- Hừm.....
Hắn trông đối phương có chút hỗn xược liền lạnh nhạt hừm một tiếng, một luồng kiếm ý mãnh liệt đột nhiên bộc phát ra rồi bao quanh Lâm Phàm.
- Nếu như ngươi không muốn chết thì hãy mau trả lời câu hỏi của ta.
Hắn lạnh lùng quát lớn đồng thời đưa ánh mắt dò xét tình hình xung quanh.
Điều khiến hắn vô cùng ngạc nhiên đó là tại sao lại không còn Vạn Sát Cổ Vực nữa?
Lúc này, đám người xung quanh hắn có cả nam lẫn nữ thuộc rất nhiều chủng tộc đang cười cợt có vẻ như không coi Lâm Phàm ra gì.
Lâm Phàm chau mày, tiến lên phía trước, hạt giống chân pháp chuyển động, “Thương Thiên Kiếm” đột nhiên lao ra, kiếm ý phía sau lưng trung hoà toàn bộ kiếm ý của gã kia.
- Ố....
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!