Hang động dần yên tĩnh trở lại, Tiên Thiên Thổ Linh đã tiêu tan, Thạch Đầu Nhân kia bây giờ cũng chỉ còn từng khối đá lớn không có chút sức sống nào.
Lâm Phàm ngồi khoanh chân, nhìn mấy thứ vật liệu trước mặt trong lòng bắt đầu suy tư.
Luyện khí là một môn học cao thâm.
Chỉ cần một chút xíu biến hóa là đã có thể thay đổi dáng dấp vốn có của đồ vật.
Một chiếc sừng Tam Đầu Cự Vương đen kịt, cong vút, mũi vô cùng sắc nhọn, hàn quang lưu chuyển khiến người khác vừa nhìn đã rùng mình không dám chạm đến.
Một đám khí Thổ Linh ẩn chứa diệu dụng phi phàm.
“Làm thế nào để luyện hóa chúng đây?” Lâm Phàm trầm ngâm hồi lâu, sau đó lặng lẽ lấy ra mười viên “Đại Phàm Ca”.
“Đại Phàm Ca, chắc còn có lúc hữu dụng, phải giữ lại.”
“Đây Ắt Có Độc, đây là loại độc dược tàn bạo, vô nhân tính, cũng phải giữ lại.”
Nhìn mấy thứ này, Lâm Phàm phân vân trong giây lát rồi lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ.
“Cái sừng Tam Đầu Cự Vương này rất cong, bề mặt sáng bóng, nhẵn nhụi trơn mượt, không có khí lực, cần phải sửa chữa mới được.”
Lâm Phàm cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ chậm rãi điêu khắc, trạm trổ những hoa văn, họa tiết uốn lượn như phượng múa rồng bay. Nói chém gió cho các thím tưởng tượng thôi, thật ra hắn dùng một đinh ốc cắm vào, trên đinh ốc có một vòng quỹ đạo ma sát. Chấm hết.
Nhìn sản phẩm điêu khắc hoàn mỹ của chính mình. Lâm Phàm khá hài lòng, kĩ năng thủ công mỹ nghệ của vẫn còn rất tốt nha.
“Ai...” Lâm Phàm than nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm giác sao con người hoàn mỹ như mình mà lại khổ như vậy.
Năm đó vừa xuyên không đã bị người ta đem ra làm một bao cát, bị người ta hành hạ cả ngày. Lúc đó sao có cảm giác như kiếp trước mình đã gây thù chuốc oán với cả thế giới này rồi hay sao vậy.
Khi đứng ở trên đỉnh Huyền Hoàng Giới, Lâm Phàm tưởng là mình có thể bắt đầu hưởng thụ nhân sinh, nhưng lại xuất hiện cái Cổ Thánh Giới.
Lúc đầu nghe nói Cổ Thánh Giới rất nguy hiểm, thế nhưng vẫn mong là có chút may mắn, còn nghĩ rằng mặc kệ nguy hiểm đến cỡ nào chỉ cần khéo léo lẩn tránh là qua được. Nhưng đến rồi mới hiểu được, Cổ Thánh Giới này thật nguy hiểm khôn cùng, muốn tìm chỗ ẩn nấp để an toàn tu luyện cũng không có.
“Chỉ còn cách là phải nỗ lực, quật khởi.” Lâm Phàm âm thầm tự sướng...à nhầm tự nhủ trong lòng, sau đó tập trung chuẩn bị quay tay..à lại nhầm...luyện khí.
“Thiên Địa Dung Lô.”
Lâm Phàm đem chiếc sừng cong đã điêu khắc đến độ “hoàn mỹ” này ném vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó hơi nhấc ngón tay điều khiển Thổ Linh khí lưu tiến vào bên trong Thiên Địa Dung Lô.
Mười viên “Đại Phàm Ca” cũng được ném vào “Thiên Địa Dung Lô”, sau đó trong nháy mắt bộc phá.
Thần đan “Bức Này Có Độc” theo sát phía sau, dung hợp với dược tính của “Đại Phàm Ca”.
“Luyện khí.”
Trình độ luyện khí của mình bây giờ là Tông sư của các Tông sư, ở Huyền Hoàng Giới không có đối thủ, lên Cổ Thánh Giới này lại càng cô đơn trên đỉnh Phù Vân.
Mới luyện khí trong phút chốc, trên bảng hệ thống đã xuất hiện rất nhiều tuyển hạng.
Vô số loại binh khí đủ mọi hình hài, màu sắc, kích thước bay lên hạ xuống. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì những binh khí này đều không phù hợp, bèn trực tiếp tiêu hủy, cương quyết luyện đến khi ra được bảo bối đúng với ý mình mới thôi.
“Ong ong...”
Thiên Địa Dung Lô rung động mạnh dường như trong đó sinh ra biến hóa rất lớn.
Lâm Phàm nhìn Thiên Địa Dung Lô lúc này biến hóa, trong lòng hơi sững sờ. Dựa theo tình huống trước mắt này, chẳng lẽ lại xuất hiện thứ bảo bối gì đó kinh thiên động địa chăng?
Mọi khi luyện khí đều vô cùng nhanh chóng, tại sao lần này lại chậm như vậy.
“Tiểu gia không cần hoàn mỹ quá đâu, chỉ cần Thần khí là đủ rồi. Ra đi.” Lâm Phàm chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Trước đây một viên gạch bình thường đã có thể luyện chế ra Thần khí, điều này đương nhiên là công pháp luyện khí của hệ thống thần thông quảng đại, kể cả là phế liệu cũng có tỷ lệ xuất hiện Thần khí.
Trải qua thời khá gian dài không luyện chế ra được thần khí, lần này có thể là đến tỷ lệ đó rồi chăng?
“Ra đi, nữ thần may mắn phù hộ ta.” Lâm Phàm hô to một tiếng đầy mong chờ.
“Oanh...”
Thiên Địa Dung Lô rung nhẹ một cái, sau đó yên tĩnh lại.
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nắp Thiên Địa Dung Lô trong lòng lộ ra vẻ khẩn trương.
Nếu như ra một đám rác rưởi thì thật là uổng công.
“Với bản lãnh của tiểu gia chắc chắn sẽ thành công.” Lâm Phàm tự tin, rồi hơi nhấc ngón tay, đem nắp của Thiên Địa Dung Lô bật lên.
Xoạt!
Một chum tia sáng chói mắt đột nhiên bắn ra.
“A..., chói mắt quá...” Lâm Phàm vội lấy tay bịt mắt tránh bị hào quang này làm cho lóa mắt.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ đúng như tiểu gia vừa nghĩ, luyện chế được Thần khí rồi chăng?” Lâm Phàm vô cùng mong chờ, bởi vì đạo hào quang này thật sự là quá chói mắt, không ra Thần khí thì nhất định sẽ không có đạo hào quang này.“Keng, chúc mừng luyện chế thành công.”
“Keng, chúc mừng luyện chế ra lợi khí Bá Đạo Vô Nhân Đạo, cấp bậc: Chưa xác định.”
“Hả...” Lâm Phàm nghe được tiếng nhắc nhở này của hệ thống thì hơi sững sờ pha chút kinh ngạc. Tình huống này dường như chưa từng xuất hiện.
Khi ánh sáng tản đi, Lâm Phàm mới thấy rõ bảo bối do mình mới luyện chế ra, tâm thần chấn động mạnh.
Một bảo bối màu đồng cổ, mặt ngoài có quỹ đạo hình xoắn ốc, thon dần lên đỉnh, sắc bén vô cùng đang lẳng lặng trôi lơ lửng bên trong hư không.
Bảo bối chưa có tên này nhỏ tầm một ngón cái, dài khoảng một thước đang tỏa ra u quang nhàn nhạt xung quanh.
“Xin đặt tên.”
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm giác vật này thật sự quái dị.
Bây giờ phải đặt tên cho vật này nữa. Nhất định phải đặt cho nó một cái tên thật hay, thể hiện được khí chất bá vương của nó.
Nhìn hình dáng của nó tương tự mũi khoan, chẳng lẽ liền gọi là mũi khoan, nghe cũng có chút quê mùa.
Cuối cùng Lâm Phàm nghĩ đến một cái tên rất phù hợp cái bảo bối này.
“Phi Thiên.”
“Keng, mệnh lệnh thành công, buộc định.”
...
Đối với Lâm Phàm bất kỳ bảo bối gì chỉ cần do hắn luyện chế ra thì sẽ tự động trói chặt với hắn, bất kể là ai, đều không không có cách gì tước đoạt nổi. Bởi vậy đối với mọi bảo bối Lâm Phàm đều tùy ý đem sử dụng mà không sợ bị kẻ mạnh tước đoạt.
Lâm Phàm vẫy tay:
- Phi Thiên, tới đây với tiểu gia.
Lâm Phàm muốn nhìn qua một chút về thuộc tính của Phi Thiên, chỉ có cách lấy tay tiếp xúc mới có thể biết được tất cả những thứ này.
“Keng, chúc mừng xuất hiện Phi Thiên.”
“Phi Thiên: Dung hợp sừng của Tam Đầu Cự Vương, Thổ Linh khí, Đại Phàm Ca, Đây Ắt Có Độc và các loại loại bảo bối mà thành.”
“Đặc hiệu: Cùng đại địa dung hợp làm một thể, bất ngờ lao lên xoáy tròn, loại bỏ tất cả phòng ngự, người trúng khổ không thể tả, ở trong chứa hai loại BUFF.”
Lúc Lâm Phàm nhìn thấy đoạn giới thiệu này đột nhiên cười lớn, sau đó đem “Phi Thiên” vứt xuống mặt đất.
“Phi Thiên” cùng với đại địa hòa thành một thể giống như trốn vào bên trong lòng đất.
Lâm Phàm có thể cảm nhận được “Phi Thiên” ở bên trong đại địa nhanh chóng xoay tròn.
“Bay lên cho ta!”
Lâm Phàm hô to một tiếng, Phi Thiên đang xoay tròn trong lòng đất đột nhiên phóng vụt lên nhanh như một vệt sáng làm người ta khó lòng mà phòng bị a.
“Ha ha.” Lâm Phàm thoả mãn gật gật đầu. Không sai, thật sự là quá hay nha.
Sau này khi đang chiến đấu, đem “Phi Thiên” ẩn giấu ở bên trong lòng đất, sau đó thừa dịp bất ngờ phóng lên trực tiếp vào “hoa cúc” của đối phương. Nhất định sẽ khiến “hoa cúc” nở rộ rồi sớm tàn.
Khi đó không cần biết người là cao thủ gì đều sẽ phải run rẩy quỳ dưới “dâm uy” của tiểu gia.
“Haizzz, Đặt tên sai rồi! Nên gọi là “Hoa cúc thần châm” mới đúng. Nhưng không sao, cái tên “Phi Thiên” cũng không tệ.” Lâm Phàm trong lòng vô cùng thỏa mãn, cả người đều đang lâng lâng như hút thuốc lào buổi sáng.