oOo
Hôm sau.
Lớp chữ Đinh.
Đây là lớp kém cỏi nhất học viện Thiên Phủ, đệ tử trong lớp mỗi ngày đều phờ phạc tới học viện, vừa bước vào cổng, chúng nó đã cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ánh mắt của những người xung quanh.
Chúng nó mặc y phục màu lam, đây là loại trang phục được học viện Thiên Phủ quy định theo bốn cấp bậc.
Màu lam đại biểu lớp chữ Đinh, cũng là màu đại biểu cho sự kém cỏi nhất.
Đám học sinh chung quanh nhìn thấy hơn mười học sinh y phục màu lam thì cùng cười vang nhạo báng. Phế vật, dù ở đâu cũng không được hoan nghênh.
Tu luyện coi trọng thiên phú, thiên phú không tốt, nếu không có đại cơ duyên bù đắp thì tuyệt đối không có bao nhiêu thành tựu. Bởi vậy thiên phú không tốt chính là phế vật. Đây là một câu chúng nó được nghe nhiều nhất kể từ khi gia nhập học viện Thiên Phủ.
Tối hôm qua chúng nó nhận được thông báo, có lão sư mới sẽ dạy bọn hắn. Đối với chúng nó mà nói, việc này chẳng có ảnh hưởng gì cả, bởi vì chúng nó đã buông xuôi chính bản thân mình, thầm nghĩ học ba năm, tốt nghiệp xong sẽ thành thành thật thật làm một nghề gì đó mà kiếm sống, trở thành một người bình thường.
Con đường tu luyện không phải người có thiên phú kém như chúng nó có khả năng dính dáng.
Còn về lão sư, chúng nó cũng không có nghĩ nhiều. Trong số chúng nó, ngay cả Hậu Thiên cũng không ai đạt tới, lão sư nào cũng không để vào mắt, còn có thể nghĩ nhiều cái gì.
. . . .
Lâm Phàm dậy rất sớm, rửa mặt súc miệng thật sạch sẽ. Hôm nay là một ngày trọng đại, đánh dấu chính mình bắt đầu một nghề nghiệp cực kỳ phong cách là lão sư, cảm giác thật sự không tệ.
Dọc theo đường đi, Lâm Phàm thông qua hỏi thăm, biết được vị trí của lớp chữ Đinh.
Trước khi bước vào cửa lớp, Lâm Phàm dừng lại, hít sâu một hơi, sau đó không chút do dự tiến vào.Ngay tích tắc tiến vào lớp, Lâm Phàm đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức suy nhược xộc lên mũi, dường như có thể làm cho người ta có thể mất đi hết sạch hy vọng sống.
- Ta là lão sư mới của các trò, ta gọi là Lâm Phàm. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta hy vọng mọi người có thể tôn trọng ta, không giở trò bên dưới.
Lâm Phàm đứng trên bục, nhìn đám đệ tử mà mình sẽ dạy, ai nấy phờ phạc úp mặt lên bàn, mắt lờ đờ như không có sức sống.
- Nghe rõ chưa!
Lâm Phàm cho rằng đây là đám tiểu thí hài đang coi thường mình, nhất thời tăng âm điệu lên mấy lần.
Một đám đệ tử đã mất đi hy vọng trên con đường tu luyện cũng bị một tiếng quát này của Lâm Phàm dọa tới run người, thế nhưng sau đó lại thở dài, rồi phờ phạc ngồi im tại chỗ.
- Tốt, trước hết điểm danh, coi như làm quen mọi người một chút.
Lâm Phàm cầm danh sách trong tay, nhìn những cái tên bên trên, khẽ nhíu mày.
Tại sao mấy chữ này nhìn phức tạp thế nhỉ, giống chữ Hán phồn thể trong thế giới của mình, nhưng lại có vẻ có chút khác biệt.
Thế nhưng giờ mình đang làm lão sư, cũng không thể đánh mất thể diện, tuy mấy chữ này hơi khó, nhưng Lâm Phàm cho rằng không khác chữ Hán nhiều lắm.
- Lưu Thủy Thủy!
Lâm Phàm đọc cái tên đầu tiên, nhưng không người nào lên tiếng.
Lâm Phàm nhìn những học sinh này:
- Lưu Thủy Thủy là ai?
- Không đi học sao?
Cả đám ủ rũ đưa mắt nhìn nhau, không biết người có cái tên mà lão sư mới tới này vừa đọc là ai.
Mà lúc này, có một nữ sinh sắc mặt hơi sợ sệt đã giơ tay lên.
- Lão sư, ta gọi là Lưu Miểu Miểu.
Lâm Phàm hít một hơi lạnh, cảm giác mặt hơi nóng lên, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại, nghĩ chính mình hiện giờ là một lão sư, cũng không thể tự làm xấu.
- Sao, trò cho rằng ta không biết chữ sao? Ta chính là cố ý gọi Lưu Thủy Thủy đó, hừ, quả thực là không biết tôn trọng người trên! Người tiếp theo…
Lâm Phàm đọc tiếp.
- Tào Thiên Tiêu, người nào là Tào Thiên Tiêu?
Lâm Phàm nhìn danh sách, mấy chữ này coi như nhận ra, hẳn là không sai.
Đám đệ tử bên dưới lại quay mắt nhìn nhau, không biết lần này lão sư lại gọi tên ai.
- Ai là Tào Thiên Tiêu, tại sao không nói chuyện, có phải là không đi học không?
- Cứ ốm một tẹo là đã nghỉ học sao, vậy sau này làm sao mà tiến được trên con đường võ đạo chứ!
Lâm Phàm nói.
Giờ phút này, một đệ tử có gương mặt mũm mĩm nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ đây hẳn là tên mình?
- Lão sư, là ta.
Lâm Phàm vừa thấy có người giơ tay, lập tức tiến lên:
- Gọi tên trò sao trò không thưa, có muốn bị véo tai không hả?
Lâm Phàm nghĩ, làm lão sư nhất định phải xuất ra uy phong của lão sư, lưu lại hình tượng nghiêm khắc trong lòng đệ tử, nếu không sau này sẽ không thể nào dạy dỗ nổi bọn hắn.
Đây cũng là điều Lâm Phong ngộ ra sau thời gian đi học ở thế giới cũ.
- Lão sư, ta gọi là Tào Phu Thụ…
Tào Phu Thụ sợ hãi rụt rè nói, cảm giác lão sư mới tới này có gì sai sai, ngay cả tên cũng đều đọc chệch.
Giờ khắc này, Lâm Phàm vừa nghe, đột nhiên hít sâu một hơi.
- Ta nói trò tên Tào Thiên Tiêu chính là Tào Thiên Tiêu, trò nghe rõ chưa?
Lâm Phàm cường ngạnh nói.
- Tào Phu Thụ.
- Tào Thiên Tiêu.
- Tào Phu Thụ.
- Tào Thiên Tiêu.
Tào Phu Thụ nhìn lão sư mới tới này, có chút bất đắc dĩ, lại có chút thương tâm, cuối cùng chỉ đành gật đầu.
- Vâng, là ta.
Lâm Phàm vừa nghe, tức thì cười nói:
- Vậy mới ngoan, tốt, người tiếp theo…
. . . .
Sau khi điểm danh xong, Lâm Phàm thề sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện tương tự nữa. Lần điểm danh này còn mệt hơn cả đi đánh Boss.Chữ ở Huyền Hoàng giới không biết là gã rùa đen nào sáng tạo, nếu bị bổn đại gia biết không thể không đập chết ngươi.
Mười ba học sinh, Lâm Phàm chỉ đọc được chuẩn một cái tên, còn lại mười hai người bị Lâm Phàm cưỡng bức sửa tên.
- Tốt, hôm nay là ngày đầu tiên, ta sẽ bắt đầu xếp thời khóa biểu cho sau này.
- Buổi sáng: dạy tư tưởng phẩm đức, buổi chiều: dạy thực chiến, hiện tại bắt đầu học, tất cả mọi người đứng dậy cho ta.
Lâm Phàm nghiêm túc nói.
Mà mười ba học sinh bên dưới lại không hiểu ra sao, tư tưởng phẩm đức là cái gì? Giờ lại muốn đứng lên làm gì?
- Nói: kính chào lão sư!
Lâm Phàm thấy mười ba học sinh ngây ngốc mà đứng, nhất thời cảm giác mình sau này trách nhiệm trọng đại a.
- Kính chào lão sư!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!