- Vô liêm sỉ...
Ở bên trong nơi đóng quân của Cổ Tộc, có một tên Cổ Tộc nhìn tình cảnh trong cái màn ánh sáng trước mặt kia, cũng rất là tức giận.
Tên Nhân tộc ghê tởm này vậy mà làm nhục tộc nhân của hắn như thế quả thực chính là tội đáng muôn chết.
Đặc biệt mấy con cổ thú ở trên thân người bộ tộc hắn điên cuồng di chuyển càng làm cho hắn tức giận vạn phần.
Dưới một chưởng giận dữ của hắn mặt bàn vỡ thành từng mảnh.
-Người đâu, tìm cho ta cái Nhân loại này.
-Tuân lệnh.
Tên thủ lĩnh Cổ Tộc này nhìn diện mạo Lâm Phàm trong hình, trên khuôn mặt xấu xí lộ vẻ dữ tợn cực kỳ, sau đó vung tay lên ra lệnh:
- Ai giết được người này chức vị Thập phu trưởng sẽ thuộc về người đó.
Đây vừa là ban thưởng cũng là nhiệm vụ để những người bên trong đại thế giới kia vì quyền lợi vì mạng sống mà quy thuận.
...
- Cánh rừng già này đến cùng lớn bao nhiêu mà sao vẫn chưa đi ra khỏi thạch lâm.
Lâm Phàm cẩn thận nhìn lại cái địa đồ thu được trên thân Cổ Tộc Thập phu trưởng kia.
Vị trí chỗ của hắn bây giờ thuộc về khu vực biên giới thứ nhất, cũng là địa phương thưa thớt người nhất ở Cổ Thánh Giới thế nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, nơi này lại là một cái bảo địa.
Bởi vì mấy tên cường đại nhất của Cổ Thánh Giới sẽ không xuất hiện ở đây, mà đều là tập trung ở vùng đất trung tâm của Cổ Thánh Giới.
Xé rách hư không đối với Lâm Phàm bây giờ mà nói đã bị hạn chế lại.
Hẳn là thiên địa chi lực của Cổ Thánh Giới quá mạnh mẽ cho nên hư không kiên cố, lấy thực lực hôm nay của hắn không có cách nào làm đến bước này, không thể không nói đây là một cái thiệt thòi rồi.
- Xem ra chỉ có thể chầm chậm nhìn phong cảnh Cổ Thánh Giới một chút cũng không biết thế lực Cổ Thánh Giới phân bố như thế nào.
Lâm Phàm một đường điên cuồng thu thập, đối với nơi này cũng là mơ hồ không biết đường đi ở phương nào.
Mấy ngày sau.
Làm Lâm Phàm nhìn thấy phía trước một mảnh núi non chập trùng cũng ngơ ngác đi qua tùng lâm chính là quần sơn vậy đồng bằng biến đi nơi nào rồi.
Lâm Phàm cắn răng:
-Mẹ kiếp, xem như ngươi lợi hại, tiểu gia ta vượt núi băng đèo, một đường đi về phía trước.
-Hộc… hộc
Đúng lúc này thần sắc Lâm Phàm nghiêm lại, một đạo tàn ảnh đột nhiên từ một bên lao tới.
-Dám đánh lén tiểu gia, muốn chết.
Lâm Phàm đột nhiên tung ra một quyền, nhưng khi thấy bóng người kia, sắc mặt Lâm Phàm hơi đổi, đột nhiên cổ tay dừng lại chuyển đổi lực đạo, sức mạnh to lớn ở bên trong hư không chấn động.
Trong chớp mắt hư không truyền đến từng thanh âm nổ vang.
- Hừ….
Bóng người kia là một đứa bé, mà trong tay của tiểu tử này cầm một thanh chủy thủ màu tím, đâm về phía của ngực Lâm Phàm. Thanh âm kim loại va chạm vào nhau vang lên, chủy thủ màu tím trong tay đứa bé này đụng tới da dẻ Lâm Phàm liền ngừng lại.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm Tuyên Cổ bất diệt tăng thêm 0 điểm
-Làm sao có khả năng...
Thấy cảnh này khuôn mặt đầy tro bụi của đứa nhỏ cũng là vẻ mặt không dám tin tưởng.
- Tiểu quỷ, không có gì là không thể.
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ trước mắt này khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười, một tay đem nó nhấc lên.
- Thả ta ra…
Đứa nhỏ bị Lâm Phàm xách ở giữa không trung hai cái chân ngắn nhỏ kia hướng về phía Lâm Phàm đá đá thế nhưng còn nhỏ chân lại ngắn loay hoay một hồi cũng không đụng tới Lâm Phàm.
-A… ngoạp…
Đứa nhỏ thấy đá không tới kẻ trước mắt này đột nhiên cắn một cái ở trên cổ tay của Lâm Phàm, thế nhưng cắn một cái này làm cho sắc mặt nó đỏ chót hàm răng trắng như tuyết giống như sắp bị bể nát.
- Tiểu Thiên Vị sơ kỳ.
Lâm Phàm liếc mắt là đã nhìn ra thực lực đứa nhỏ này đúng là hơi kinh ngạc.
Để người ta kinh ngạc là chính là một đứa bé ở Cổ Thánh Giới lại có tu vi Tiểu Thiên Vị sơ kỳ
Nếu như ở Huyền Hoàng Giới, đây chính là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng Lâm Phàm biết nơi này là Cổ Thánh Giới cho dù không tu luyện thì Thánh Linh khí cũng sẽ tự tiến vào cơ thể chậm rãi tăng thực lực bản thân.
Hơn nữa tu vi đứa bé này ở Huyền Hoàng Giới còn có chút đáng xem, thế nhưng ở đây là Cổ Thánh Giới,làm bia đỡ đạn chắc cũng không được.
- Ai nha nha, người bạn nhỏ không cần phải sợ, ta là người tốt sẽ không làm gì với ngươi đâu.
Lâm Phàm làm ra vẻ mặt quái thúc thúc nhìn lên đứa nhỏ trước mặt bị mình xách ở giữa không trung. Đồng thời trong lòng cũng phải cảm thán, đứa bé này rất xinh xắn tuy rằng trên khuôn mặt nhỏ nhắn có lấm lem tro bụi thế nhưng không thể che đi ngũ quan xinh xắn được.
- Ồ... Có đuôi.
Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy phía sau đứa nhỏ này có một cái đuôi xù lông, cũng là hơi ngạc nhiên hỏi.
- Người bạn nhỏ, ngươi là tộc nhân của Hồ Giới?
- Cái tên đáng ghét chết tiệt này, mau mau thả ta ra.
Sắc mặt tiểu tử này có chút đỏ muốn giãy ra, thế nhưng ở trong mắt Lâm Phàm tiểu tử này yếu ớt không bằng con gà. Cũng không biết ở mảnh địa phương tràn ngập cổ thú này tại sao có thể có đứa bé tồn tại.
Lâm Phàm cười nói
- Cái này không thể được, ngươi phải trả lời vấn đề của ta trước.
Đứa nhỏ nhìn Lâm Phàm cuối cùng cắn răng nói nói:
-Đúng thế,ngươi cái tên ngu ngốc này ngươi không thấy cái đuôi của ta sao?
Lâm Phàm vừa thấy thằng nhóc này còn không biết tình cảnh của mình lại dám hò hét với hắn, nhất thời liền không thể nhịn được.
- U a... ngươi thằng nhóc con này còn rất bướng bỉnh nha, ngày hôm nay tiểu gia không dạy dỗ ngươi một chút ngươi còn không biết lễ phép là gì.
Lâm Phàm buông lỏng bàn tay sau đó trực tiếp đem tên nhóc này lật quay lại, sau đó một tay túm lấy cái đuôi của nó, cứ như vậy treo ở giữa không trung.
-Thả ta ra, cái tên người xấu này.
Hiện tại, sắc mặt đứa nhỏ này cực kỳ đỏ ôm bắp đùi Lâm Phàm cắn xé một trận thế nhưng cắn tới cắn lui, Lâm Phàm lại không hề có một chút cảm giác.
-Người bạn nhỏ, ngươi ở chỗ nào vậy?
Lâm Phàm khẳng định đứa nhỏ xuất hiện nơi này nhất định sẽ có người khác nữa, cũng không biết tiểu hài này từ đâu chạy tới.
- Cái gì?
Đứa nhỏ vẻ mặt vô cùng khó hiểu sau đó lại giẫy giụa
- Ngươi mau thả ta ra, bằng không ta sẽ để ngươi khó chịu.
Lâm Phàm thấy đứa bé nghi hoặc nhìn mình thì có cảm giác mình hỏi có chút khác lạ. Hắn tiếp tục hỏi.
-Cha mẹ ngươi đâu?
-Không có...
-Thế những người khác đâu?
-Không biết.
...
Bây giờ, Lâm Phàm có chút khó khăn, tên này hỏi gì cũng không biết nhìn dáng vẻ tên nhóc này hình như là đề phòng mình.
Lúc này tên nhóc vẫn đang giẫy giụa đột nhiên phát hiện đối phương lại đem mình để xuống, cũng rất khó hiểu.
- Người bạn nhỏ, bên ngoài rất là nguy hiểm, sau này cũng không nên một mình chạy loạn ra ngoài, mau về đi thôi, đừng làm cho người nhà lo lắng.
Lâm Phàm sắc mặt thay đổi giống như đang rất quan tâm.
-Ngươi đừng cho rằng ta là trẻ con thì dễ bị lừa. Ngươi nói như vậy để ta chạy về nhà còn ngươi sẽ bám theo sau ta có đúng không
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Lâm Phàm.
- Ặc …
Lâm Phàm sững sờ, đứa bé này có chút thông minh a, như vậy mà cũng có thể nhìn ra được.
-Làm sao có có thể, ngươi thấy ta giống là loại người như vậy sao? Hay là chúng ta cùng chơi trốn tìm, ta nhắm mắt lại để ngươi trốn đi.
Lâm Phàm cười nói.
Đứa nhỏ nhìn Lâm Phàm, sau đó gật gật đầu.
- Được...
Sau đó đứa bé kia nhìn thấy Lâm Phàm quả thật nhắm hai mắt lại, thở phào nhẹ nhõm lập tức chạy đi
Sau đó, khóe miệng Lâm Phàm nở nụ cười.