Trong một góc rừng rậm không người qua lại. Đến giờ Lâm Phàm mới có thời gian kiểm kê chiến lợi phẩm là mảnh vỡ chí tôn lấy từ Long Uyên công chúa.
Hắn hồi hộp móc cả ba mảnh vỡ ra, ghép thử lại. Hào quang lóe lên, quả nhiên chúng ghép thành một chiếc lệnh bài phong cách cổ xưa, mặt trên chằng chịt chữ bùa.
"Đinh, chúc mừng phát hiện lệnh bài vượt giới. Tác dụng: qua lại giữa Thương Linh châu và Đông Linh châu. Số lần sử dụng: 1/1."
Nhìn thấy lệnh bài trước mắt, tai vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phàm vui mừng không thôi. Thế nhưng chỉ một giây sau, mặt hắn lại nghệt ra.
"Lưu ý: chỉ khi đạt tới cảnh giới Đại Thiên Vị mới có thể sử dụng lệnh bài này."
- Con bà nó chứ! Vất vả lắm mới có được, lại chưa thể sử dụng. Nhưng mà lệnh bài này chỉ sử dụng được một lần... Cũng tốt, tiểu gia đi Huyền Kiếm Các một chuyến, lấy thêm một tấm lệnh bài chiều về, trên đường tranh thủ lên Đại Thiên Vị. Trước hết về Thương Linh châu nhìn sơn môn, giải quyết xong việc còn cần quay lại Thương Linh châu đã.
Hiện tại, hắn đã là Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, cố gắng sẽ sớm đạt tới Đại Thiên Vị. Hơn nữa một lệnh bài chỉ sử dụng được một lần, hiện tại mới có một tấm, cần thêm một tấm nữa để trở về, hắn còn rất nhiều việc phải làm bên Đông Linh châu. Còn sau đó, hắn tin cứ tiếp tục phát triển, nhất định sẽ có ngày có thực lực đủ để vượt qua hai châu mà không cần lệnh bài.
Nghĩ xong xuôi, hắn lại tiếp tục đi.
. . . .
Vài ngày sau.
- Cuối cùng đã tới.
Lâm Phàm đứng ở một đỉnh núi cao vút trong mây, nhìn Huyền Kiếm Các cách đó không xa.
Lần đầu tiên nhìn thấy tông môn này, Lâm Phàm cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh. Huyền Kiếm Các được xây dựng theo hình dạng một thanh trường kiếm khổng lồ. Trường kiếm kia giống như được cắm từ trên trời xuống, chuôi hướng lên trên, to lớn đến rung động thế nhân.
Hơn nữa, còn có cả kiếm ý nhàn nhạt tản ra từ trên trường kiếm kia.
Quả thật là nhân gian tiên cảnh a.
Lâm Phàm nhìn đến hâm mộ. Không hổ là tông môn của nữ nhân, rất biết hưởng thụ. Khí phách, dịu dàng, xinh đẹp... tất cả dung hòa một chỗ, đẹp không sao tả xiết. Ngẫm lại cái ổ của mình trên Vô Danh phong, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Hắn lại nghĩ, khẳng định tông chủ Huyền Kiếm Các phải chừng trăm tuổi, thuộc cấp bậc bà cố nội, chứ nếu trẻ hơn một chút, có khi hắn không ngại phát sinh một vài quan hệ, sau đó trường kỳ tới sống ở đây.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, sau đó một đường đi tới. Hắn nhất định phải có được lệnh bài kia.
. . . .
- Đứng lại, đây là Huyền Kiếm Các, người không phận sự không được phép tiến vào.
Một nữ đệ tử khuôn mặt thanh tú ngăn Lâm Phàm lại, cảnh giác nhìn Lâm Phàm.
- Tiểu muội muội, ta không phải người xấu, ta tới tìm tông chủ của các muội có chút chuyện.
Lâm Phàm nhìn đệ tử trước mắt, định một tay áp sang một bên rồi xông vào.
Nhưng khi thấy tiểu đệ tử này mới có cảnh giới Tiên Thiên trung giai, Lâm Phàm cũng không tiện ra tay.
Chính mình mình đường đường Thánh Tông đệ nhất cao thủ, ỷ lớn hiếp nhỏ không tốt a...
Mà mấu chốt là, lần này đến tìm người ta có việc, đả thương đệ tử phái người ta càng không tốt.
- Càn rỡ, ngươi rốt cuộc là ai?
Nữ đệ tử kia thấy nam nhân trước mắt định xông tới, tức giận quát lên, rút trường kiếm ra.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, trực tiếp coi thường, sau đó đi thẳng về phía trước.
- Đứng lại...
Nữ đệ tử kia thấy đối phương không thèm nhìn đến mình, cũng tức giận xông tới.
- Tặc tử này, nếu dám tiếp tục đi tới, đừng trách ta không khách khí.
Nữ đệ tử này nhập môn cũng đã lâu, nhưng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Huyền Kiếm Các mặc dù không phải đại tông đứng đầu, nhưng bình thường cũng không người nào dám tới gây chuyện. Ai ngờ hôm nay gặp một kẻ như vậy, cho nên nữ đệ tử này không biết phải xử lý thế nào.
Lâm Phàm không nói gì, bình thản đi tiếp.
- Tặc tử, xem kiếm.
Nữ đệ tử kia thấy người làm không hề để ý lời mình, giận đến thở hổn hển, sau đó đâm một kiếm tới tay Lâm Phàm.
"Keng..."
- Sao có thể??
Nữ đệ tử trợn mắt há hốc mồm nhìn trường kiếm bị gãy, sau đó hốc mắt đỏ lên, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
- Kiếm của ta...
Nữ đệ tử thật vất vả tích lũy điểm cống hiếm tông môn để đổi lấy một thanh trường kiếm thượng phẩm mà nàng vẫn luôn mong chờ, không ngờ chưa dùng được vài ngày đã bị hỏng rồi.
Lâm Phàm nhìn nữ đệ tử cứ thế khóc tại chỗ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nhặt nửa thanh kiếm gãy trên mặt đất lên, luyện hóa một phen.
Một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bức người xuất hiện, cắm vào mặt đất.
- Được rồi, đây là bồi thường cho ngươi, ta tìm tông chủ của các ngươi có việc.
Lâm Phàm cũng không hỏi thêm, tiếp tục đi tới.
Mắt của nữ đệ tử kia đã sưng đỏ, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thanh trường kiếm lóe sáng trên mặt đất thì sững sờ, sau đó tiến lên cầm lấy, mặt lập tức sửng sốt.
Huyền giai trung phẩm...
- Cảm ơn tiền bối.
Nữ đệ tử giờ đã minh bạch người trẻ tuổi trước mắt là một tiền bối. Chỉ dùng nửa thanh kiếm gãy có thể luyện chế ra một thanh trường kiếm Huyền giai trung phẩm, năng lực bậc này thật sự quá khủng bố.
. . . .
Dọc theo đường đi, có không ít nữ đệ tử phát hiện Lâm Phàm. Các nàng thấy rất lạ với việc có một nam nhân xuất hiện ở đây. Có đệ tử còn lặng lẽ đi báo cho trưởng bối trong tông môn.
Đi dần lên, Lâm Phàm cũng nở nụ cười.
Bởi vì cả một đám người Huyền Kiếm Các đang đứng đợi hắn.
- Các hạ là ai, vì sao lại lên Huyền Kiếm Các?
Người nói chuyện là một nữ trưởng lão.
- Thánh Tông Lâm Phàm, kính xin gặp mặt tông chủ quý tông.
Lâm Phàm nhẹ giọng thông báo. Âm thanh này không lớn, nhưng lại vang dội toàn bộ Huyền Kiếm Các.
Lúc này, ở trong Tông chủ đại điện.
Tông chủ Huyền Kiếm Các đang trò chuyện với vài vị thái thượng trưởng lão, giờ phút này đột nhiên nghe thấy âm thanh truyền tới từ bên ngoài thì hơi sửng sốt, sau đó liếc mắt với mấy vị thái thượng trưởng lão, rồi cùng đi ra ngoài.
Tình thế bên ngoài có chút căng thẳng. Lâm Phàm hờ hững đứng yên, làm vị trưởng lão kia của Huyền Kiếm Các rất tức giận.
Huyền Kiếm Các mấy ngàn năm nay, còn chưa từng gặp người càn rỡ như thế.
Về phần Thánh Tông, bà ta đương nhiên biết, nhưng lại không tin Lâm Phàm là người Thánh Tông.
- Tóm lấy người này.
Trưởng lão này giận quát một tiếng, nói:
. . . .
- Dừng tay.
Các nữ đệ tử vừa vây quanh Lâm Phàm, nghe được âm thanh này thì nhìn lại, lập tức biến sắc.
- Tham kiến tông chủ.
- Thái thượng trưởng lão...
Lúc này, Huyền Vân Tiên cũng đi sau tông chủ. Nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn Lâm Phàm đứng ở nơi đó, tức thì sắc mặt hơi đổi, trong lòng không dám tin.
Nàng không ngờ lại được thấy hắn.
Những hình ảnh trong Địa Ngục Hỏa Diễm kia hiện lên trong đầu nàng.
Không chết, thật là tốt quá. Nhưng sao hắn lại tới đây? Chẳng lẽ là đến tìm mình hay sao?
Huyền Vân Tiên bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nàng vẫn nhớ như in những lời cuối cùng người nam nhân này nói với nàng ngày đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!