oOo
Giờ phút này, từ một góc bên trong rừng cây nhỏ, truyền ra từng tiếng kêu khóc thảm thiết.
- Hu hu...
Hỏa DIễm Lĩnh Chủ hóa thành người có hình dạng thấp béo đáng yêu, lúc này đang bị treo trên cây, quần áo rách tơi tả, trên thân thể trắng nõn múp míp của một đứa trẻ có thể thấy được những vết roi đỏ đậm.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ không ngừng kêu thảm, giãy giụa, nhưng vẫn không thoát nổi độc thủ kia.
Nước mắt chảy xuống như thác từ đôi mắt to của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ. Bản thân là bá chủ một phương, chưởng quản vô số con dân trong đất phong của mình, nhưng giờ lại bị một nhân loại "làm nhục", nội tâm của nó rất thống khố.
Thậm chí, nó còn sinh ra ý muốn chết. Bản thân bị như vậy rồi, sau này làm sao đứng thẳng thân hình trước mặt con dân đây...
Duy chỉ có điều, tuy rằng nội tâm tràn ngập sỉ nhục, thân thể lại có một cảm giác sung sướng khó hiểu. Nó chợt nghĩ, nếu sau này không còn được hưởng thụ cảm giác này nữa, thì không biết nên làm sao cho phải.
Lâm Phàm đang dựa vào một gốc cây cổ thụ. Dạy dỗ xem như đã thành công, thậm chí lần dạy dỗ này cũng mang tới cho Lâm Phàm một cảm giác thoải mái khó tả.
Tuy nói Hỏa Diễm Lĩnh chủ đã sáu trăm tuổi, nhưng đánh roi lên cái thên thể mềm mại như của trẻ con kia, lại làm cho Lâm Phàm có cảm giác vừa "phê" vừa tội lỗi nặng nề.
Chẳng lẽ mình thật sự biến thái sao?
Vừa dâng lên suy nghĩ này, Lâm Phàm liền bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.
Sau đó hắn lắc lắc đầu, ném băn khoăn ra sau gáy. Làm sao ca có thể là loại người ấy chứ.
Mà đúng lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được hai luồng khí tức.
- Ma đầu, ăn của ta một kiếm.
Lâm Phàm liếc nhìn lại, chỉ thấy có hai bóng người từ đằng xa đánh tới.
Một nam một nữ, tu vi đều là Nhập Thần cao giao, coi như cao thủ một phương.
Mà nam đẹp trai, nữ xinh gái, rất xứng đôi, chỉ là ánh mắt của hai người nhìn về hắn không có chút hảo hữu nào.
Nhưng Lâm Phàm cũng không thèm để ý cái này, bay về phía xa.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã bị hắn dạy dỗ thành công, đồng thời cũng sai nó làm một chuyện sau khi nó trở về Thú Linh giới.
Tuy Hỏa Diễm Lĩnh Chủ vẫn là chưa đủ nhìn với kẻ thần bí mặc áo choàng đen kia, nhưng ít nhất cũng lưu được một lá bài.
- Hừ, ma đầu chạy nhanh lắm, nếu không nhất định phải bắt ngươi để máu ở nơi này.
Chàng trai anh tuấn, tóc dài phiêu dật, trường kiếm trong tay càng là hào quang chói mắt.
- Tiểu hài tử thật đáng thương, thiếu chút nữa gặp độc thủ của ma đầu kia rồi.
Cô gái theo sát phía sau, nhìn thấy Hỏa Diễm Lĩnh Chủ bị treo trên tàng cây,vô cùng đau lòng nói.
- Mộ sư huynh, mau thả đứa nhỏ này xuống.
Cô gái vội giục.
- Được, sư muội.
Mộ sư huynh chém ra một kiếm, chặt đứt dây thừng, đỡ được Hỏa Diễm Lĩnh Chủ.
- Sư huynh nhìn xem, trên người đứa trẻ này có thật nhiều vết thương, nhất định là vừa bị ngược đãi. May mà chúng ta đến kịp.
- Ô, sư huynh, huynh xem sau lưng nó này, sao lại có bốn đôi cánh nhỉ.
Cô gái nhìn thấy bốn đôi cánh sau lưng Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, giật mình hỏi.
- Ừ nhỉ, đây là có chuyện gì, huynh cũng chưa bao giờ nghe qua.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt đầy nghi hoặc.
- Một sư huynh, muội đoán là ma đầu kia đã ép đứa nhỏ này làm thí nghiệm gì đó, nên bị biến thành như vậy. Thật là đáng thương. Không bằng chúng ta thu nhận giúp đỡ nó đi, về sau hai chúng ta cùng chăm sóc cho nó.
Mộ sư huynh kia vừa nghe đến đây thì run lên, mặt đầy vẻ vui mừng.
Nhận nuôi đứa bé này, cùng chăm sóc, chẳng phải là...
Mộ sư huynh đã không dám tưởng tượng, vội vàng gật đầu đồng ý. Hắn luôn muốn tiến thêm một bước với sư muội, tình huống trước mắt không phải một cơ hội tốt sao?
- Bé ngoan, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ. Nói cho tỷ tỷ biết, đệ tên là gì?
Cô gái dùng vẻ mặt ôn nhu nói với Hỏa Diễm Lĩnh Chủ.
Thế nhưng khi nhìn về Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, nàng bỗng hét lên.
Giờ phút này, Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nổi giận. Đôi mắt to của nó như phát ra lửa. Nó còn muốn đại ca quất roi lên mình tiếp, không ngờ bị hai kẻ này hủy chuyện tốt.
Hiện tại nó chỉ có một ý tưởng, đó là nuốt hai nhân loại này.
- Sư muội, muội làm sao vậy?
Mộ sư huynh còn đang đắm chìm trong tương lai tốt đẹp thì chợt nghe sư muội hét lên kinh hãi, sửng sốt hỏi.
- Sư huynh, nó... Ánh mắt của nó.
Cô gái sợ hãi vừa nói vừa chỉ Hỏa Diễm Lĩnh Chủ.
- Ánh mắt? Ánh mắt sao cơ?
Mộ sư huynh nghi hoặc vạn phần, nhưng khi nhìn về phía Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, thì cũng bị dọa bối rối.
- Hai nhân loại đáng giận, dám phá hủy chuyện tốt của ta, ta muốn nuốt các ngươi.
Gương mặt tròn xoe phúng phính của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ bao phủ một tầng sương lạnh. Nó gào lên, thân hình tăng vọt, bộ dạng đáng yêu mất tích, thay vào đó là bộ dạng hung thú dữ tợn.
- Gràoooooo...
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ gầm một tiếng giận dữ, hàm răng sắc nhọn lóe từng trận hàn quang, giống như tuyệt thế hung ma hàng lâm ở trước mặt hai người.
Mà hai người nhìn con hung thú khổng lồ trước mắt thì thẫn thờ đến mất khả năng phản ứng. Cô gái có tu vi không tệ, nhưng trước khí thế bá đạo của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, lại không kìm được bật khóc.
. . . .
- Tiểu tử, đủ rồi, đừng tổn thương hai người này, cút trở về nhanh lên.
Lúc này, một giọng nói từ hư không phương xa truyền đến.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ vừa nghe, cũng không dám tiến thêm, dùng đôi mắt tàn khốc liếc hai người một cái, sau đó phất tay, tạo thành một cái khe nứt tối đen trên mặt đất, rồi nhảy vào đó biến mất. Theo sau, khe nứt cũng từ từ khép lại.
Cô gái sợ đến choáng váng, may mà Mộ sư huynh còn một chút trấn định, thấy hung thú kia rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!