- Ọc, con hung thú này đê tiện thật!
Lâm Phàm trợn tròn mắt nhìn con hung thú ở phía xa. Hắn vừa dùng hệ thống kiểm tra, rõ ràng hung thú này chỉ có tu vi Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, nhưng lúc này tu vi đột nhiên tăng vọt.
Lâm Phàm tin rằng hệ thông không thể nào sai được, như vậy nhất định có thứ gì đó ẩn giấu tu vi của con hung thú kia.
Giờ phút này, chỉ thấy con hung thú kia đột nhiên ngửa mặt lên trời rít gào giận dữ, móng vuốt hai tay tự đâm lên ngực, sau đó dùng sức tự tách ra phần da trước ngực.
"Ầmmmm..."
Trời đất biến sắc, một cột sáng tràn lan từ cơ thể hung thủ, rồi phóng lên tận trời cao, che khuất con hung thú bên trong. Khí tức của hung thú bắt đầu từ từ tăng lên.
Đại Thiên Vị sơ giai.
Đại Thiên Vị trung giai.
. . . .
Cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
Mà trong hư không kia, mười sáu dây chuyền quy tắc đan chéo nhau, mặt trên lập lòe tia lửa điện, xé rách hư không thành một cái lỗ thủng.
Hung thú lột da, hóa thành dạng hung thú hình người?
Mặt Lâm Phàm không đổi sắc nhìn về phương xa. Đây là con hung thú hình người thứ hai mà hắn gặp. Sau lưng nó mọc ra bốn đôi cánh rực lửa, thân hình cao tới mấy trăm trượng, sững sững trong thú triều, khí thế ngập trời, làm lòng người sợ hãi.
- Gràoooooo...
Con hung thú hình người rống lớn, há to cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắt. Một quả cầu ánh sáng màu đen kịt từ từ thành hình.
- Xong đời, con hung thú kia có cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
Mặc lão đầu điên cuồng hét lên lên, sau đó cũng không để ý gì thêm, muốn xé rách hư không chạy khỏi nơi này.
Thế nhưng chuyện khiến Mặc lão đầu càng thêm hoảng sợ đã xảy ra: cả vùng không gian này đã bị phong tỏa.
- Không, ta không thể chết ở chỗ này được...
Mặc lão đầu đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Lão không ngờ con hung thú kia lại mạnh như vậy, mạnh đến mức làm người ta không thể ngăn cản.
Đám tán tu núp ở đằng xa, nhìn thấy một màn này thì cùng trợn mắt há hốc mồm.
- Lão ca xong đời rồi.
- Thú triều lần này không thể ngăn cản, con hung thú hình người kia có khí tức quá mạnh mẽ, cả quả cầu ánh sáng kia nữa, quá khủng bố.
- Còn nói cái gì nữa, mau tìm cách chạy khỏi đây thôi. Phạm vi này chưa đủ xa đâu, không chỉ Long Uyên hoàng triều bị diệt, mà chúng ta cũng sẽ bi kịch đấy.
- Chạy, chạy được sao? Con hung thú kia phong tỏa không gian rồi. Các ngươi nhìn quả cầu ánh sáng kia đi, chúng ta không thoát nổi...
. . . .
Lâm Phàm chăm chú nhìn phương xa. Con hung thú này ngưng tụ tới mười sáu dây chuyền quy tắc, hoàn toàn có thể quét ngang thiên hạ.
Thế nhưng sao chưa từng nghe ở đâu về con hung thú quái dị như vậy chứ? Chuyện này rất kỳ quái!
Hung thú này không thể chết được, nhất định phải bắt lại tra khảo một phen.
Giờ phút này, Mặc lão đầu tuyệt vọng ngồi dưới đất, không còn chút phong phạm cao thủ Đại Thiên Vị nào. Mặc lão đầu bất chợt nghĩ về năm tháng tu hành khốn khó của mình, biết bao khổ cực trong đó, cuối cùng ở trăm tuổi mới trở thành cường giả Đại Thiên Vị.
Thế nhưng giờ tất cả đã sắp tan thành mây khói, bị thú triều này giẫm đạp lên, từ nay về sau biến mất ở Đông Linh châu.
Long Uyên công chúa thì thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ, trong mắt chỉ còn con hung thú to lớn kia.
Còn Long Uyên đại đế đã trợn tròn mắt, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Ông ta đã không còn có khái niệm phản kháng. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, có giãy giụa thế nào cũng chỉ phí công.
- Tiểu tử, hối hận chưa? Chúng ta đều xong đời rồi.
Mặc lão đầu gào thét với Lâm Phàm.
- Xong đời cái gì? Long Uyên công chúa, ta đã nói rồi, không người nào bị thương, giúp ngươi cản thú triều lần này, mà thù lao là thứ bên hông ngươi.
Lâm Phàm nói.
Long Uyên công chúa cười lạnh, ném mảnh nhỏ bên hông cho Lâm Phàm:
- Ha ha, cho ngươi, rồi thì thế nào đây? Đến cùng còn không phải sẽ chết cả ở chỗ này sao?
Lâm Phàm bắt lấy mảnh nhỏ, nở nụ cười, rồi cất vào trong túi chưa đồ. Hắn biết mình vừa có được mảnh lệnh bài cuối cùng của một lệnh bài hoàn chỉnh.
"Phụttttt... Vèoooo..."
Đúng lúc này, hung thú hình người kia dùng sức thổi mạnh ra, quả cầu ánh sáng trong miệng nó bay vụt về phía Long Uyên hoàng triều.
Lực lượng kia cường đại tới mức cày nát cả mặt đất nó bay qua, lưu lại một dấu vết thật dài, thật sâu.
- Xong đời...
Giờ khắc này, mọi người tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
- Có đôi khi, không nên coi thường người khác, bằng không sẽ bị vẽ mặt.
Vừa lúc đó, bọn họ nghe được giọng nói của Lâm Phàm.
- Đại Thiên Vị đại viên mãn thì thế nào, cô đọng mười sáu dây chuyền quy tắc thì thế nào? Trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một con dã thú mà thôi.
Lâm Phàm thong dong đứng trên tường thành, chờ đợi quả cầu ánh sáng kia bay đến.
- Ha ha... Tiểu tử, lão phu bội phục ngươi, thời khắc này mà ngươi còn có tâm tình khoác lác, lão phu mặc cảm không bằng.
Mặc lão đầu cười thê lương.
- Ông lão, trước thực lực tuyệt đói, mọi thứ đều chỉ là mây khói, tựa như quả cầu này, trong mắt các người nó rất kinh khủng, nhưng trong mắt ta nó chẳng là gì.
Lâm Phàm quay đầu lại, cười nhẹ nói.
Mặc lão đầu nhìn thấy nụ cười của Lâm Phàm, nội tâm sửng sốt.
- Long Uyên công chúa, ngươi lớn lên tuy xinh đẹp, nhưng tâm tính không tốt, dễ nóng giận, sau này nhớ sửa.
Lâm Phàm hơi nâng tay phải lên.
- Ngươi...
Long Uyên công chúa nghe nói như thế, giận sôi gan, nhưng rồi lại tự giễu, sắp chết cả rồi, còn để ý làm gì chứ.
"Coong..."
Vừa lúc đó, một tiếng vang thanh thúy vang lên.
Đám người Mặc lão đầu, Long Uyên công chúa mở to hai mắt, vẻ không dám tin nhìn tất cả.
Điều này sao có thể...
Bọn họ nhìn thấy gì?
Cái người luôn bị xem thường kia, lại chỉ nâng một ngón tay đã chặn được quả cầu ẩn chứa lực lượng kinh khủng kia.
Hơn nữa nhìn bộ dáng còn rất nhẹ nhàng.
- Sao?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Mặc lão đầu nhìn Lâm Phàm, nhất thời ngửa mặt lên trời gào thét:
- Cao nhân a...
- Phục chưa?
Lâm Phàm lại cười hỏi. Mặc lão đầu này cũng là một người thú vị.
- Phục rồi...
- Muốn sống không?
- Muốn, nằm mơ cũng muốn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!