oOo
Cửa sơn môn Cửu Tiêu Tông.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông đang bận rộn tiếp đãi các tông môn khác. Mỗi một tông môn ở cực Tây đều có mặt.
- Sư huynh, đệ có chút khẩn trương.
Cửa sơn môn, một đệ tử làm công tác nghênh đón căng thẳng nói.
Hắn đã từng làm công việc này nhiều lần, thế nhưng hiện giờ Cửu Tiêu Tông không còn là Cửu Tiêu Tông lúc trước, không có cường đại như ngày xưa nữa rồi.
- Sư đệ, chớ khẩn trước, xuất ra khí thế của chúng ta là được.
Đệ tử bên cạnh nói.
Lúc này, một đội nhân mã xuất hiện ở cửa sơn môn Cửu Tiêu Tông.
- Tông chủ Hồng Vân Tông dẫn theo đệ tử đến, chúc mừng Tân tông chủ thượng vị, quà mừng là... Một Chu Quả mười năm.
Khi có các tông môn tiến đến, đệ tử nghênh đón sẽ hô thông báo, và đọc to quà mừng.
Thế nhưng giờ nhìn thấy quà mừng, nội tâm hắn cũng run rẩy.
Đây căn bản không phải đến chúc mừng, mà là đến làm cho nhục nhã.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng quanh cửa sơn môn, nghe thông báo như thế, sắc mặt của từng người đều cực kỳ khó coi.
- Sao? Đây chính là đạo đãi khách của Cửu Tiêu Tông các ngươi sao? Chúc mừng cũng chúc mừng rồi, lễ cũng đưa rồi, cứ để chúng ta đứng cửa hay sao?
Tông chủ Hồng Vân Tông không vui nói.
Mà những đệ tử Hồng Vân Tông kia cũng bắt đầu oán trách.
- Hừ, đều thế này rồi, còn hung hăng càn quấy.
- Cửu Tiêu Tông lẽ nào vẫn coi mình là đại tông sao, chúng ta tới đã là quá cho mặt mũi rồi.
....
Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này nghe những lời đó, giận đến sôi gan, Cửu Tiêu Tông đã khi nào chịu nhục nhã đến vậy.
Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Cửu Tiêu Tông, các đệ này cũng chỉ có thể nắm chặt nắm tay, nén giận.
- Hồ tông chủ, xin mời vào trong.
Giờ phút này, một đệ tử từng là thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông ra mặt nghênh đón.
- Ờm.
Tông chủ Hồng Vân Tông gật gật đầu.
- Ngươi cũng biết làm người đấy.
Đệ tử thiên kiêu kia chua xót cười cười.
Hiện giờ có tổng cộng ba mươi tám tông môn tiến đến, mà Hồng Vân Tông là nhóm cuối cùng.
Bên ngoài đại điện đăng cơ, mỗi tông môn đều có vị trí riêng biệt. Ba mươi tám vị tông chủ chào hỏi rồi chuyện trò với nhau, lớn tiếng giống như chỉ sợ Cửu Tiêu Tông không nghe được.
- Dương tông chủ, ngài đưa cái gì?
- Một rương châu báu.
- Dương tông chủ thật hào phóng, ta tặng một Chu Quả mười năm.
- Ha ha, Hồ tông chủ, khách sáo quá, ta nguyện dùng một rương châu báu, đổi lấy hai Chu Quả mười năm của ngài đấy.
- Ha ha, Hồ tông chủ mới là hào phóng, đồ tốt như thế cũng nỡ mang tới. Tông môn chúng ta nghèo, cũng chỉ có thể tặng một ít hoàng kim.
....
Đám tông chủ này không ngừng cười đùa, mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Giống như có những bàn tay vô hình đang không ngừng tát lên mặt bọn họ, để bọn họ rất đau lòng.
Từng là đại tông, vậy mà luân lạc tới tình trạng này, giống như con cá trên thớt, mặc người chém giết.
Đại Thiên Vị cường giả...
Hôm nay Cửu Tiêu Tông không có ai đạt tới. Một đại tông, trở nên không bằng cả một tiểu tông môn.
Nếu tông chủ cùng các trưởng lão vẫn còn, những kẻ này, ai dám càn rỡ đến vậy...
....
Hồ tông chủ Hồng Vân Tông giờ phút này rất hưởng thụ không khí bây giờ. Trước kia đến Cửu Tiêu Tông đều là mang theo cái đuôi cẩu, vẫy cho thật khéo, mà bây giờ thì...
Hồ tông chủ nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi tức thì đặt chén xuống, sắc mặt không vui nhìn các đệ tử Cửu Tiêu Tông làm công tác chiêu đãi.
- Đây là trà gì, chua không chịu nổi. Dùng thứ trà thấp kém này đãi chúng ta, chẳng lẽ là muốn tỏ ý xem thường tông chủ mỗi tông chúng ta sao?
Hồ tông chủ có chút tức giận.
Lão rất quen thuộc với hương vị trà này. Lúc Cửu Tiêu Tông còn cường đại, đều dùng nước trà này để chiêu đãi bọn lão. Thế nhưng xưa đâu như nay, chẳng lẽ vẫn dùng nước trà này tiếp bọn lão sao?
- Hồ tông chủ, đây là loại trà Cửu Tiêu Tông chúng ta luôn sử dụng.
Một đệ tử nhíu mày, tiến lên nói.
Mà vừa lúc này, một gã đệ tử đứng ở phía sau Hồ tông chủ đột nhiên tiến lên, vung tay tát lên mặt đệ tử Cửu Tiêu Tông kia.
- Hừ, tông chủ chúng ta nói trà thấp kém tức là thấp kém, còn không nhanh đi lấy trà tốt nhất ra.
Đệ tử trúng một cái tát kia giờ phút này sắc mặt phẫn nộ, muốn xông lên trước đánh đối phương một trận.
Chuyện nhục nhã thế này, Cửu Tiêu Tông đã khi nào gặp phải?
Đám tông chủ các tông thì lại ngồi im, lim dim mắt, trong lòng cười lạnh, muốn xem Cửu Tiêu Tông sẽ làm thế nào.
Nếu không thể nhẫn nhịn, trực tiếp đánh nhau, đó chính là hợp với tâm nguyện của bọn lão.
Châm ngòi thị phi, trực tiếp cướp tông, chia đều tài nguyên khổng lồ của Cửu Tiêu Tông.
- Ngươi...
Đệ tử Cửu Tiêu Tông kia vừa muốn nói gì đó, lại bị một người chặn lại.
- Sư huynh...
- Đệ lui ra, chuẩn bị trà tốt nhất cho các tông chủ, nơi này giao cho ta.
Ngô Hạo phân phó nói.
Đệ tử kia trong lòng rất không phục, nhưng cũng chỉ có thể gật gật đầu.
- Hồ tông chủ, các vị tông chủ, thật xin lỗi, chiêu đãi không chu toàn, ta đã cho người chuẩn bị trà mới rồi.
Ngô Hạo ôm quyền nói với đám tông chủ.
Ngô Hạo từng cũng cao ngạo vô cùng, nhưng Cửu Tiêu Tông hiện giờ không giống lúc xưa. Vì để cho Cửu Tiêu Tông có thể an toàn truyền thừa tiếp, hắn đành phải buông bỏ tôn nghiêm cao ngạo.
- Ha ha, tốt, ngươi rất hiểu cách làm người đấy. Chúng ta sẽ không chấp nhặt với chuyện này. Đã không còn sớm, tông chủ tân nhiệm sao còn chưa tới?
Hồ tông chủ cười, khoát tay áo nói.
- Đợi lát nữa tông chủ sẽ đến.
Ngô Hạo nói, sau đó nhìn thoáng qua đám người đang ngồi, chậm rãi thối lui. Nơi này ba mươi tám tông chủ, mỗi kẻ đều là hạng tâm địa độc ác.
Mà các đệ tử Cửu Tiêu Tông, tuy vô cùng giận dữ với thái độ của đám người từ cao đến thấp này, thế nhưng chỉ có thể tự nhắc mình nhất định phải nhịn, bằng không sẽ mang tới phiền toái cho tông chủ.
- Tông chủ đến...
Lúc này, Tân Phong từ đằng xa đi tới. Đám tông chủ của ba mươi tám tông nghe thấy thông báo, đều nhìn lại bằng ánh mắt ý vị sâu xa.
Bọn lão không hề đứng lên, vẫn ngồi im chỗ cũ.
Đám đệ tử của ba mươi tám tông thì tiếp tục trao đổi ầm ĩ, âm thanh ồn ã đến chói tai.
- Đây là tông chủ tân nhiệm của Cửu Tiêu Tông sao?
- Ta biết hắn, đó là đệ nhất thiên kiêu Cửu Tiêu Tông.
- Ha ha, xem ra Cửu Tiêu Tông thật sự xuống dốc rồi. Người này tuy rằng là đệ nhất thiên kiêu Cửu Tiêu Tông, nhưng thực lực sao có thể bằng tông chủ của chúng ta, thậm chí trưởng lão của chúng ta cũng có thể nghiền ép đối phương.
....
Đệ tử Cửu Tiêu Tông xung quanh xiết chặt nắm tay, nội tâm tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Phong Tiếu Linh đi sau Tân Phong. Đối với tình huống trước mắt, hắn không vui, nhưng cũng đã dự đoán được.
Tân Phong bình tĩnh nhìn tất cả, không hề để trong lòng, sau đó đi lên vị trí chủ vị, ôm quyền chào mọi người.
- Đa tạ các vị đến cổ vũ, tại hạ Tân Phong, hôm nay đăng cơ tông chủ Cửu Tiêu Tông.
Tông chủ ba mươi tám tông liếc nhìn nhau một cái, cũng thoáng nghiêng người, ôm quyền, nói mấy lời khách sáo. Thế nhưng lần này bọn lão tới không phải là để cổ vũ hay nói nhảm, mà là có mục đích.
Tân Phong ngồi xuống ghế, không nói gì, không khí hiện trường bỗng trở nên tĩnh lặng.
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng cả sau Tân Phong. Bọn họ biết, hôm nay chỉ sợ không dễ dàng vượt qua.
Lúc này, Hồ tông chủ Hồng Vân Tông cười một tiếng:
- Cửu Tiêu Tông hiện giờ gặp đại biến, bọn ta cũng cực kỳ tiếc nuối...
Đám tông chủ khác nghe Hồ tông chủ mở miệng thì ngồi thẳng người cả lên, bọn lão biết chuyện quan trọng tới rồi.
- Bất quá, mọi người chúng ta đã thương lượng, nhất trí cho ra một kết quả, mời Tân tông chủ nghe một chút.
Hồ tông chủ nói.
Ngón tay của Tân Phong run lên, nhưng mặt vẫn cười, nói:
- Hồ tông chủ, mời nói.
Hồ tông chủ ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn quanh một vòng, nói thẳng:
- Cửu Tiêu Tông cực thịnh một thời, chiếm đoạt rất nhiều địa bàn. Những địa bàn này vốn là của ba mươi tám tông chúng ta. Để công bình, chúng ta đề nghị, Tân tông chủ trả lại những địa bàn này cho chúng ta.
- Đúng vậy.
- Phần lớn địa bàn Cửu Tiêu Tông đều là cướp từ trong tay chúng ta, hiện giờ cũng đã đến lúc nên trả lại rồi.
Giờ phút này tông chủ ba mươi tám tông đều gật đầu phụ họa nói.
Mặt Tân Phong hơi đổi sắc, sau đó cố trấn định cười:
- Các vị tông chủ, ta chưa rõ ý của các vị. Cửu Tiêu Tông khi nào thì đoạt địa bàn của các vị chứ, những nơi đó đều là do các tiền bối truyền thừa xuống...
Hồ tông chủ trực tiếp khoát tay áo, ngắt lời Tân Phong. Sau đó, mặt lão lạnh băng, không muốn vòng vo nữa, nói lớn:
- Tân tông chủ, lần này tiến tới, mục đích của chúng ta là thương lượng hòa bình với ngươi. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, ba mươi tám tông chúng ta không ngại khai chiến với Cửu Tiêu Tông, ngươi nên nghĩ cho kỹ.
- Vậy xin hỏi, địa bàn theo lời Hồ tông chủ là nơi nào?
Tân Phong giấu bàn tay trong áo, nắm thật chặt.
- Núi Hải Liệt là của Hồng Vân Tông chúng ta.
Hồ tông chủ sớm đã nghĩ kỹ, lại nói:
- Cửu Tiêu Tông chiếm núi Hải Liệt mấy ngàn năm, khiến Hồng Vân Tông chúng ta tổn thất không ít. Nếu Tân tông chủ muốn tiếp tục ở chung hòa bình, vậy phải bồi thường trăm món trân bảo.
- Còn các vị kia?
Tân Phong bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng đã dâng lửa giận ngút trời.
Sau đó đám tông môn kia nói yêu cầu của mình ra.
Tới khi người cuối cùng nói xong, mặt các đệ tử Cửu Tiêu Tông đỏ rần, không phải hưng phấn, mà là phẫn nộ.
Tân Phong giờ phút này đứng lên, nhìn chằm chằm đám người kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Các ngươi là muốn xẻ thịt Cửu Tiêu Tông sao?
Tân Phong đã dự tính sẽ có tổn thất, cũng chuẩn bị sẵn một chút, nhưng không ngờ ba mươi tám tông này quá phận đến vậy.
- Cũng không thể nói như vậy, chúng ta chỉ muốn lấy lại vật của mình mà thôi.
Hồ tông chủ nói.
- Đúng vậy.
- Là lúc nên trả lại rồi.
....
Mỗi gã tông chủ đều gật đầu nói.
- Điều đó không có khả năng.
Tân Phong gằn giọng.
Hồ tông chủ liếc mắt nhìn Tân Phong, sau đó cười lạnh một tiếng, đứng lên:
- Có khả năng hay không, đã không tới lượt ngươi nói rồi.
- Đúng vậy, nếu Cửu Tiêu Tông không trả địa bàn, ba mươi tám tông môn chúng ta sẽ tạo thành liên minh, diệt trừ Cửu Tiêu Tông khỏi cực Tây này.
Giờ khắc này, đám tông chủ ba mươi tám tông toàn bộ đứng lên.
Tân Phong hít sâu một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!