Đứng trên cái lưng rộng cả ngàn dặm của côn bằng, giống như đang đứng trên một mảnh đất cực lớn, mênh mông vô bờ, nhìn không thấy đích. Tân Phong là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, kiến thức rất sâu, nhưng cũng bị một màn trước mắt dọa sợ.
Hung thú thượng cổ côn bằng, chỉ được nghe danh, chưa thấy chân thân bao giờ, hiện tại bản thể côn bằng xuất hiện trước mặt, không khiếp sợ sao được.
- Lâm huynh, cánh tay trái của huynh...
Lắc lắc đầu để mình bình tâm lại, Tân Phong mới nhớ đến cánh tay của Lâm Phàm, lo lắng hỏi. Y hoàn toàn không ngờ rằng Lâm huynh lại đi hiến tế cánh tay của chính mình.
Lâm Phàm khoát tay, trong mắt hiện vẻ kiên quyết, giọng cực lớn, vang vọng toàn bộ Cửu Tiêu Tông:
- Thánh Tông hiện giờ gặp phải nguy cơ, chút hy sinh này có đáng là gì. Phong huynh ngồi cho vững, côn bằng giương cánh, còn nhanh hơn nhiều với việc bay vọt hư không đấy.
Tân Phong thấy Lâm huynh như thế, trong lòng cũng bội phục không thôi, đồng thời có cảm giác có thể cùng Lâm huynh xưng huynh gọi đệ là phúc khí mấy đời tu luyện của mình.
- Đại điểu, chúng ta đi, đích đến là Thánh Tông.
Lâm Phàm đứng trên lưng côn bằng, vung tay lên, chỉ hướng phương xa.
"Vù..."
Trong một sát na, côn băng khẽ đập hai cái cánh che trời, lập tức hóa thành một vệt sáng, biến mất ở phía chân trời.
. . . .
Các đệ tử Cửu Tiêu Tông, giờ phút này vẻ mặt vẻ nghiêm túc nhìn hướng côn bằng biến mất, cũng cảm thấy bắt đầu kính nể.
Vừa rồi bọn họ nghe rõ những lời Lâm sư huynh nói.
Vì muốn mau chóng trở lại tông môn, cả cánh tay trái của mình cũng tế hiến.
Nhìn vệt máu còn trên mặt đất, đệ tử Cửu Tiêu Tông cảm thấy không bằng... Lâm sư huynh không hổ là Lâm sư huynh, chỉ có người như Lâm sư huynh mới khiến người ta tôn kính.
. . . .
Thánh Tông.
Lúc này toàn tông đang ở trạng thái nước sôi lửa bỏng.
Hàn tông chủ của Cửu Tiêu Tông sớm đã không phải Hàn tông chủ dĩ vãng, nhưng chuyện này, người trong Thánh Tông lại không biết.
Lần này Hàn tông chủ đi vào Thánh Tông, Yến tông chủ tự nhiên tự mình nghênh đón.
Dù Yến tông chủ có thực lực thông thiên, lại vẫn không thể nhìn ra biến hóa của Hàn tông chủ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai một mực tìm kiếm bóng dáng Lương Dịch Sơ, thế nhưng tuy lần này Cửu Tiêu Tông đến rất đông, lại phần lớn đều là người lạ mặt, hơn nữa Vô Nhai cảm giác được khí tức trên thân những người này có gì đó không đúng.
Có điều thấy Hàn tông chủ và tông chủ bản tông nói chuyện vui vẻ, thái thượng trưởng lão Vô Nhai cũng không quá lưu tâm chuyện khí tức lạ kia.
Mà ở trên yến hội, Hàn tông chủ lộ ra nanh vuốt, lấy thế sét đánh lôi đinh, đả thương Yến Hồng Vũ Yến tông chủ.
Một kích của cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn không phải người bình thường có khả năng thừa nhận, cho dù Yến Hồng Vũ tu vi thâm hậu, cũng bị một chưởng này đánh cho hộc máu liên tục, tu vi giảm mạnh, mười thành còn chưa được nửa.
Tất cả chuyện này, đối với Hàn tông chủ mà nói, đã đầy đủ rồi. Chiến lực mạnh nhất hỏng mất, như vậy Thánh Tông cũng chỉ là vật trong túi.
. . . .
- Hàn tông chủ, đây là vì sao.
- Thánh Tông, nhất định phải diệt.
Giờ phút này, cả người Hàn tông chủ tản ra khí tức kinh khủng, làm người ta sợ hãi.
- Tông chỉ, người này chỉ sợ sớm đã không phải Hàn Vĩnh Nghị trước kia rồi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn một màn trước lắm, trong lòng cũng bi phẫn không thôi.
Cõng rắn cắn gà nhà, dẫn đàn sói đói này vào Thánh Tông.
. . . .
Vô Danh phong.
- Sư huynh, không ổn, tông môn chúng ta bị người tấn công rồi.
Thiên Vũ vội vàng chạy từ bên ngoài tới, trên người còn dính một ít máu tươi.
- Hả?
Trương Nhị Cẩu là đại sư huynh Vô Danh phong, nghe được tin này thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
- Tông chủ và các trưởng lão đâu?
Trương Nhị Cẩu vội vàng hỏi.
Cung Băng Dạ đang đùa giỡn với Chỉ Kiều cũng dừng động tác, cảm giác có đại sự xảy ra.
- Tông chủ trọng thương, các thái thượng trưởng lão bị kiềm chế, hiện tại những người Cửu Tiêu Tông kia đang tùy ý giết người ở các phong. Đại sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?
Thiên Vũ luống cuống hỏi.
- Các sư đệ, đừng hoảng hốt.
Trương Nhị Cẩu nghiêm mặt lại, cúi đầu tự hỏi, sau đó trong đôi mắt bé như hạt đậu lóe ra ánh sáng sắc bén:
- Cung tiểu thư, phiền cô mang Chỉ Kiều sư muội trốn vào trong mật thất, mặc kệ xảy ra sự tình gì, cũng không được đi ra, nghe rõ chưa?
Cung Băng Dạ cũng hiểu là xảy ra chuyện lớn, vội vàng gật đầu. Chỉ Kiều thì ôm lấy Tuyết Vương Sư, giống như còn không biết chuyện gì xảy ra.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai huynh cũng trốn đi. Trận chiến này, không phải hai người có thể đối phó.
Lúc này, Diệt Cùng Kỳ luôn không nói chuyện bỗng mở miệng.
Trong mấy tháng này, tu vi của Diệt Cùng Kỳ có tiến bộ rất lớn, đã gần bước tới cảnh giới Đại Thiên Vị, trở thành cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.
Công pháp Bất Tử Bất Diệt mang đến cho Diệt Cùng Kỳ vô số ưu đãi.
- Không được, ta là đại sư huynh của Thánh Ma Tông Vô Danh phong, lần này tông môn gặp nạn, thân là đại sư huynh, tuyệt đối không thể không đánh mà chạy.
Trương Nhị Cẩu ngôn từ chính nghĩa nói.
- Thế nhưng đại sư huynh, chân của huynh đang run.
Diệt Cùng Kỳ đảo cặp mắt trắng dã nói.
- Đánh rắm, ta là đại sư huynh, ta nói được là được.
Trương Nhị Cẩu đương nhiên rất sợ, nhưng vào lúc này, hắn cũng muốn đứng dậy như một người đàn ông.
Thiên tư của Trương Nhị Cẩu không được tốt, nhưng có Lâm Phàm dẫn đường, tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, hiện giờ đã là Nhập Thần sơ giai, sớm vượt qua cánh cửa Tiên Thiên.
Thiên tư của Phong Bất Giác tốt hơn Trương Nhị Cẩu nhiều, lại cũng được Lâm Phàm chỉ bảo, còn có vô số đan dược thêm vào, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Nhập Thần đại viên mãn.
Mà Thiên Vũ càng không tệ, tuy không biến thái như Diệt Cùng Kỳ, nhưng cũng là Tiểu Thiên Vị trung giai.
- Cung tiểu thư, tiểu sư muội nhà chúng ta xin nhờ cô chiếu cố.
Trương Nhị Cẩu nghiêm túc nói.
- Ta hiểu. Ta không giúp gì được mọi người, nhưng nhất định sẽ trông chừng Chỉ Kiều thật tốt.
Cung Băng Dạ gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!