Lâm Phàm không ngờ lại gặp phải chuyện phát rồ như thế. Nếu là kẻ khác muốn cưỡng bức những nữ đệ tử này, hắn đương nhiên giận dữ, nhưng sẽ không tức giận đến mức này. Mấu chốt là những người này không ngờ là đệ tử Cửu Tiêu Tông.
Cửu Tiêu Tông là cái gì? Đây chính là tông môn hữu hảo với Thánh Tông, tương thân tương ái, hai nhà như một, hơn nữa huynh đệ Tân Phong của hắn còn là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông. Vậy mà những kẻ này lại làm ra cái việc táng tận thiên lương, người người oán trách như vậy.
Nếu chỉ là diệt tông môn của người ta, Lâm Phàm cũng không nói cái gì. Huyền Hoàng giới vốn là cá lớn nuốt cá bé, nhưng hành vi thấp hèn thế kia là không thể nhịn được, quả thực chính là bôi đen cả thể diện của huynh đệ mình.
- Ai? Đi ra cho ta, đừng giả thần giả quỷ.
Lê Thiên Hành dừng bước lại, vẻ mặt như sương lạnh, thật muốn nhìn xem là ai dám xen vào việc của gã.
- Hừ, súc sinh, bại hoại của tông môn, nỗi nhục của trời đất.
Giờ phút này, Lâm Phàm căm giận tiến ra từ trong rừng rậm.
Khuôn mặt bi phẫn kia giống như rất đau lòng, Gà Con trên vai hắn cũng lắc đầu liên tục, tỏ vẻ rất buồn phiền với cảnh đang thấy.
Nhóm Mộc Hàm thấy được Lâm Phàm xuất hiện thì trong lòng có chút thất vọng, người này tuổi còn quá trẻ, tu vi có thể được bao nhiêu...
Cho dù là thiên tư cực cao, nhưng cao được đến Tiểu Thiên Vị sao? Mà tên đệ tử Cửu Tiêu Tông kia lại có tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai.
Cả đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng hơi cúi đầu, hy vọng trong lòng tiêu giảm hơn phân nữa, lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
- Ha ha...
Lê Thiên Hành nhìn rõ người vừa nói, khinh thường cười lớn:
- Tiểu tử ngu ngốc từ đâu đến, chẳng lẽ còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Lê Thiên Hành rất ghét loại mặt trắng thư sinh như kẻ trước mắt, nhất là loại vừa xuất hiện đã có thể khiến muôn người ghé mắt nhìn.
Hiện giờ tu vi của Lâm Phàm ngày càng cao thâm, lực sinh mệnh dồi dào, bộ dáng đã dần dần thay đổi theo chiều hướng tốt, phối cùng bức khí từ hắn, khiến mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang một loại khí tức làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Ngươi là đệ tử Cửu Tiêu Tông?
Lâm Phàm nhìn gã mặt rỗ trước mắt. Kẻ này lớn lên phải xin lỗi người đối diện, cả Trương Nhị Cẩu cũng đẹp hơn gã đến trăm lần.
- Hừ, đúng vậy, ngươi...
Lê Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, thế nhưng nói còn chưa hết câu, đã bị hành vi của Lâm Phàm chọc giận triệt để.
- Chờ đã, nói chuyện với ta thì cúi mặt xuống, ngươi lớn lên trông chẳng khác gì con cóc cả.
Lâm Phàm nôn khan vài cái, sau đó chỉ tay thẳng mặt đối phương:
- Ọe... Bằng ngươi mà cũng đòi làm đệ tử Cửu Tiêu Tông, quả thực là bôi đen cả Cửu Tiêu Tông.
Giờ phút này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, trong lòng có cùng một ý nghĩ: "Người này đầu óc có vấn đề sao? Đã đến tận nơi còn không nhìn thấy tình huống trước mắt thế nào sao?"
Mộc Hàm nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng thở dài một tiếng, người trước mắt này hoàn toàn chính là tự tìm đường chết a.
Mắt Mộc Hàm lộ ra vẻ tuyệt vọng. Bọn họ đã tận lực, Nguyệt Cung Tông chỉ sợ từ nay về sau phải biến mất...
- Tiểu tử, hôm nay lão tử cho ngươi nôn...
Lê Thiên Hành nổi giận. Chưa từng có người nào dám càn rỡ trước mặt gã như thế. Hôm nay cho dù thiên vương lão tử tới, cũng không cứu nổi kẻ này.
- Lê sư huynh, chờ đã...
Vừa lúc đó, trong hàng đệ tử Cửu Tiêu Tông, có một người bước ra.
- Lâm sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?
Người mới bước ra kia trông rất anh tuấn, cũng là đệ tử anh tuấn nhất Cửu Tiêu Tông, Phong Tiếu Linh.
Chỉ là giờ phút này sắc mặt của Phong Tiếu Linh không dễ xem, không ngừng ra hiệu bằng mắt cho Lâm Phàm, ý bảo đừng chọn giận Lê Thiên Hành.
- Phong sư đệ, chẳng lẽ Cửu Tiêu Tông các người chính là như vậy hay sao?
Lâm Phàm cũng bất ngờ khi thấy người trước mắt, sau đó nhíu mày hỏi.
Lâm Phàm cho rằng, tiểu tử này coi như là người tốt, không thể nào làm cái chuyện này được.
Đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông vốn đang thương cảm cho Lâm Phàm, vừa nghe hai người đối đáp thì trở nên giận dữ, thì ra là cùng một phe.
Phong Tiếu Linh cũng rất xấu hổ, không biết trả lời thế nào. Chuyện này thật không dễ giải thích, nhưng tuyệt đối không thể để Lâm sư huynh bị Lê Thiên Hành làm hại.
Tuy rằng Phong Tiếu Linh biết Lâm sư huynh rất mạnh, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lê Thiên Hành.
- Lê sư huynh, vị này...
Phong Tiếu Linh vội vàng giới thiệu, hy vọng Lê Thiên Hành có thể bỏ qua. Thế nhưng lời còn chưa hết, đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
- Hừ, Phong Tiếu Linh, đừng gọi ta là Lâm sư huynh, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi. Con cóc họ Lê, ta cho ngươi biết, bản tọa là phong chủ Vô Danh phong của Thánh Tông, dựa theo vai vế, ngươi phải gọi ta là sư thúc, nhưng hành vi của ngươi không xứng làm sư điệt của ta, cũng đánh mất luôn mặt mũi tông môn. Còn ngươi nữa, Phong Tiếu Linh, vốn ta cho rằng ngươi là một đệ tử tốt, có tiền đồ, không ngờ ngươi lại thông đồng với loại mạt hạng này, thật sự để ta vô cùng thất vọng.
Lâm Phàm nói ra tên tuổi lai lịch của mình, để tất cả mọi người đều sửng sốt. Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông ngây ngốc mà nhìn hắn, sau đó có người bỗng nhớ ra, sau lần đi giao hữu chọn thiên kiêu mạnh nhất trở về, mỗi sư huynh khi trở lại đều tuyên truyền rằng Thánh Tông có một đệ tử thiên kiêu tên là Lâm Phàm, người tốt, thực lực cao, bề ngoài sáng sủa, đã kết hảo hữu với Tân Phong sư huynh.
Các đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng bối rối, không biết tình huống hiện tại như thế nào, nhưng hình như không giống như các nàng suy nghĩ.
Các nàng biết Thánh Tông, đó chính là một đại phái, mà nếu người trước mắt thật sự là phong chủ của một phong trên Thánh Tông, như vậy Nguyệt Cung Tông có lẽ còn một đường hy vọng...
- Lâm sư huynh, chuyện là...
Phong Tiếu Linh vội muốn giải thích.
- Chớ giải thích với ta, ta không muốn nghe.
Lâm Phàm giận dữ phất tay.
Phong Tiếu Linh giờ phút này sắp khóc rồi, Lâm sư huynh, huynh không thể nghe ta nói hết một lời sao?
- Ha ha, tiểu tử, bất kể ngươi là ai, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Lê Thiên Hành đột nhiên quát lên, đánh một chưởng tới Lâm Phàm. Trên một chưởng này có khói độc màu xanh quay cuồng, nhìn đã biết vô cùng hung hiểm.
- Lê sư huynh, đừngggg...
Phong Tiếu Linh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
- Hừ, đi qua một bên.
Lâm Phàm tóm lấy Phong Tiếu Linh, ném qua một bên. Phong Tiếu Linh cũng cả kinh, một cỗ lực lượng để y không thể chống cự trực tiếp nhấc bổng cả thân hình y, làm y mất đi khống chế.
"Thật mạnh." Bị quăng ra cách chiến trường một đoạn xa, Phong Tiếu Linh chợt sinh ra ý nghĩ này trong đầu.
- Ngươi là nỗi sỉ nhục của Cửu Tiêu Tông, hôm nay ta sẽ thay Cửu Tiêu Tông thanh lý môn hộ.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, tà áo theo gió bay bay, tay phải giơ lên cao, bộc phát ra một cỗ khí phách không ai dám đối mặt.