Trong tay đang cầm một cái đùi gà, chuẩn bị cắn xuống, Lâm Phàm nghe được giọng nói quen thuộc kia thì cũng sững sờ, sau đó nhìn theo hướng tiếng nói, nhất thời mừng rỡ. - Vô Tà huynh, không ngờ huynh cũng tới.
Lâm Phàm vui vẻ nở nụ cười, không nghĩ Yêu gia sẽ mang cả Yêu Vô Tà đến.
Lâm Phàm vốn không định nói với người Yêu gia về quan hệ giữa mình với Yêu Vô Tà, vì theo hắn, chuyện Yêu Vô Tà quật khởi là chắc như đinh đóng cột.
Tuy rằng con đường trưởng thành sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng nhân vật đỉnh thiên lập địa nào không phải từ khó khăn mà bước ra chứ?
- Ai nha, hóa ra cao nhân là Lâm huynh sao. Phụ thân và tổ gia gia không nói sớm, nếu biết, ta sẽ đem bình rượu quý nhiều năm đến, cùng chia sẻ với Lâm huynh.
Yêu Vô Tà thở phào một hơi, sau đó vỗ vỗ ngực, quên sạch lo lắng sẽ bị phụ thân răn dạy khi trở về.
- Vô Tà huynh, còn nói lời khách sáo làm gì, qua đây uống vài chén với ta.
Lâm Phàm cười vẫy vẫy tay. Hiện giờ cũng tốt, đã gặp lại thì Lâm Phàm cũng không ngại tỏ rõ quan hệ giữa mình và Yêu Vô Tà.
Như vậy, về sau Yêu Vô Tà ở Yêu gia cũng có thể được coi trọng.
- Hắc hắc, ta cũng đang đói bụng đây.
Yêu Vô Tà vui vẻ nở nụ cười. Rõ ràng, một kẻ não toàn cơ bắp như gã vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện giờ.
Cũng phải, nếu não như người bình thường, sao còn có thể trấn định như hiện tại?
. . . .
Yêu Thiên cùng Yêu gia lão tổ triệt để phát mộng, đây là tình huống gì? Sao đứa nhỏ Vô Tà này lại quen với cao nhân?
Hơn nữa, nghe hai người nói chuyện xưng huynh gọi đệ, quan hệ có vẻ cũng không tệ lắm.
Mà giờ phút này, Yêu Đằng Phi đã sợ đến choáng váng, mặt tái nhợt trốn sau mọi người. Vừa nhìn thấy dung mạo của cao nhân, y lập tức nhận ra đối phương là ai.
-Lão tổ... đây là tình huống nào?
Yêu Thiên lắp bắp hỏi. Trong mắt lão, chuyện này đúng là làm người ta mơ hồ, không suy nghĩ nổi điều gì.
Yêu gia lão tổ chỉ im lặng, trong đầu đang nhớ lại một việc.
Chẳng lẽ người này là...
. . . .
Lâm Phàm cùng Yêu Vô Tà không ngừng nâng chén, chuyện trò rôm rả. Đối với Lâm Phàm, gặp được một người thú vị thế này không dễ dàng.
Yêu Vô Tà này tuy tu vi chẳng ra gì, nhưng có được thể chất duy nhất Huyền Hoàng giới. Chỉ bằng điểm này, đã không người nào so sánh được.
Tuy hiện tại gã chỉ như rồng nơi nước cạn, nhưng Lâm Phàm tin tưởng, nhất định sẽ có ngày gã bay cao.
Chẳng qua thể chất đặc thù này quá khó kích hoạt, Lâm Phàm cũng không tìm được cách giúp gã mở phong ấn, cho nên tất cả chuyện này chỉ có thể dựa vào chính Yêu Vô Tà.
Lúc này, đại thiếu gia Yêu gia Yêu Thánh Thiên, nhìn thấy phế vật này lại quen thuộc với cao nhân như thế, thì trong lòng sinh một cảm giác hoảng hốt khó hiểu.
Chẳng lẽ không giữ được vị trí gia chủ Yêu gia?
Mắt Yêu Thánh Thiên lóe lên, sau đó khuôn mặt yêu dị hiện vẻ tươi cười, tiến tới.
- Cao nhân, ngài khỏe chứ, tại hạ là đại ca của Yêu Vô Tà. Không ngờ cao nhân lại quen biết với lục đệ, cũng là duyên phận, nếu không để ý, có thể...
Yêu Thánh Thiên lên tiếng bắt chuyện. Bất kể như thế nào, y cũng không cam tâm để phế vật này chiếm đi nổi bật.
Bằng không, khi đó Yêu gia chính là thiên hạ của Yêu Vô Tà.
Thế nhưng Yêu Thánh Thiên còn chưa dứt lời, đã bị chặn họng.
- Ta rất để ý, ngươi đứng bên kia là được.
Lâm Phàm nhếch miệng cười, nhìn Yêu Thánh Thiên.
Lâm Phàm căn bản chướng mắt Yêu gia. Hắn thích tính cách của Yêu Vô Tà, không có nghĩa là thích những người khác của Yêu gia.
Lâm Phàm không cấp thể diện, từ chối thẳng thừng, làm Yêu Thánh Thiên xấu hổ đứng đực ra, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Còn không trở lại cho ta, lục đệ ngươi và cao nhân nói chuyện, ngươi biết gì mà xen vào.
Yêu Thiên chợt lạnh lùng lên tiếng.
Làm sao lão lại không hiểu tâm tư của đứa con Yêu Thánh Thiên này, mà cũng ngầm ủng hộ hành động vừa rồi của y. Thế nhưng dựa theo tình huống hiện tại, lại có cái gì đó không đúng rồi.
Cao nhân này chỉ sợ cũng không có tí nào gọi là bình dị gần gũi cả.
Yêu Thánh Thiên cúi đầu, lủi thủi lùi lại, trong ánh mắt có chút không cam lòng, trên mặt cũng cảm giác đau rát, giống như có một bàn tay vô hình vừa tát mạnh lên đó.
Yêu Vô Tà nhìn bộ dạng của Yêu Thánh Thiên thì trong lòng cũng vui lớn, ai bảo bình thường đánh ta, giờ kinh ngạc rồi chứ.
Sau đó, Yêu Vô Tà cười tiện tiện đụng Lâm Phàm:
- Lâm huynh, vừa rồi mát xa đấm vai thế nào...
Lâm Phàm nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Yêu Vô Tà, khẽ cười:
- Huynh muốn thử sao?
- Ai nha, Lâm huynh, ta chưa từng được thử trò này bao giờ.
- Ha ha.
Lâm Phàm cười, sau đó vẫy vẫy đám nữ đệ tử Tiên Linh Tông:
- Lại đây, rót rượu, bóp vai.
Yêu Vô Tà kích động đứng thẳng lên thân mình. Loại đãi ngộ này, gã thật đúng là chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này, Gà Con đang tập trung chuyên môn, cắm đầu cắm cổ đánh chén, nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của hai người thì cúi đầu trầm tư một chút, sau đó vung cái cánh trụi lông, ngoắc ngoắc một nữ đệ tử đứng đằng xa.
Nữ đệ tử kia nhìn thấy ánh mắt bá đạo của Gà Con, nội tâm run lên, sau đó vui vẻ, lập tức tung tăng chạy lại, xoa bóp phía sau lưng Gà Con.
Gà Con cũng khoan khoái kêu khẽ một tiếng, tiếp tục cúi đầu đánh chén.
. . . .
Một màn trước mắt làm cho tất cả mọi người Yêu gia ngây ngẩn.
Yêu Thiên và Yêu gia lão tổ thậm chí không ngừng run rẩy lên, đây không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Không ngờ đứa con thứ sáu vốn không ai vừa mắt của Yêu gia, lại có cơ duyên bậc này.
Hơn nữa nhìn quan hệ, chỉ sợ còn tốt hơn bằng hữu bình thường...
Đang thoải mái chuyện trò, Lâm Phàm bỗng nảy ra một ý, để Yêu Vô Tà có thể kích hoạt thể chất.
- Vô Tà huynh, không bằng sau này huynh ra ngoài học hỏi kinh nghiệm đi.
Lâm Phàm bắt đầu dẫn dụ.
- A... Ra ngoài làm cái gì? Ta sợ nhất là chịu khổ đấy.
Yêu Vô Tà cắn một cái cánh gà, miệng bóng loáng dầu mỡ, lại được một nữ đệ tử ôn nhu lau giúp, khiến người khác hâm mộ muốn chết.
- Huynh không muốn trở nên mạnh mẽ, đứng trên vạn người sao?
Lâm Phàm nói.
- Ha ha, Lâm huynh, huynh cũng đừng hù ta, ta mà đứng trên vạn người gì chứ? Bằng vào ta, đi ra ngoài, còn không phải chết đói giữa đường? Cứ ở Táng Yêu thành này có phải thoải mái không, không đi, không đi.
Yêu Vô Tà lắc lắc đầu.