Cảm thụ được ánh nắng ấm áp, hít thở không khí tươi mới, Lâm Phàm lập tức sảng khoái lên rất nhiều. - Ô, còn có người.
Lúc này, Lâm Phàm mới chú ý tới nơi này còn đang có rất nhiều người tụ tập. Nhìn kỹ, hóa ra là người của sáu tông, còn có gia chủ Yêu gia.
Trong lúc Lâm Phàm đánh giá bọn họ, những người kia cũng đang cảnh giác quan sát kẻ vừa xông lên từ dưới mặt đất kia.
Một gã đệ tử nhìn mặt đất bị đánh xuyên sâu không thấy đáy, mịt mù tăm tối, không khỏi hít một hơi lạnh.
Không ai biết Táng Hải Yêu Địa nằm sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất, nhưng nhìn vào cái hố kia, sợ mà phải đến mấy vạn trượng. Thế nhưng hiện giờ, tình huống trước mắt, lại làm cho tên đệ tử kia có chút hoảng sợ rồi.
Người kia, chẳng lẽ đi lên từ khoảng cách mấy vạn trượng sao?
Không dám tin, thật sự là làm cho người ta không dám tin a.
Lâm Phàm lơ lửng trong hư không, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bình thản. Gà Con trên vai hắn cũng gập cánh, đôi mắt to tròn biến thành sắc bén vô cùng.
Các trưởng lão của sáu tông và gia chủ Yêu gia không ngừng ngẫm nghĩ, suy đoán xem người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại đi lên từ dưới Táng Hải Yêu Địa?
Hay là người trước mắt này chiếm được một ít bảo bối tuyệt thế dưới đó?
Suy nghĩ đến bảo bối, bảy người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện sát khí. Bọn họ không đoạt được bảo bối gì, đệ tử còn tổn thất thảm trọng, sao có thể để một người ngoài chiếm được tiện nghi.
Trong một sát na, bảy người lập tức bay quanh vây Lâm Phàm lại.
- Giao bảo bối ra đây.
Thanh Hỏa trưởng lão lớn tiếng quát.
Tuy lão nhìn không thấu tu vi của Lâm Phàm, nhưng điều kiện tiến vào Táng Hải Yêu Địa là cảnh giới dưới Đại Thiên Vị, như vậy trước mắt người này nhất định là cảnh giới Tiểu Thiên Vị.
Hơn nữa, tính toán thời gian thì bất kể là chiếm được bảo bối gì cũng chưa kịp luyện hóa, bảo bối khẳng định còn trên thân người này.
- Tiểu huynh đệ, nơi đây là địa bàn của sáu tông chúng ta và Yêu gia, kính xin giao ra những vật trong Táng Hải Yêu Địa.
Một gã trưởng lão mặc áo bào màu lam nói.
Áo bào của lão nhìn rất bình thường, chẳng qua là có thêu hình một con côn bằng, nhìn rất sống động, đang mở cái miệng rộng hút lấy vạn vật, phảng phất như là muốn hút hết cả trời đất.
Đây là Côn Bằng Tông, một tông môn cực kỳ cường đại trong Đông Linh châu. Nghe đồn lão tổ của tông này là con lai giữa côn bằng và con người, một thân tu vi kinh thiên động địa, ẩn nấp trong hư không, tìm kiếm con đường vĩnh hằng.
. . . .
Lâm Phàm khẽ cười, xem ra mấy lão già này muốn ăn cướp đây.
Điểm này làm cho Lâm Phàm rất là khó chịu. Cả đời tiểu gia, cho tới bây giờ chỉ có đánh cướp người khác, còn không có người có thể đánh cướp tiểu gia.
- Nói thừa với hắn làm gì, giết, sau đó dựa vào vận khí xem ai đoạt được bảo vật.
Thanh Hỏa trưởng lão của Liệt Diễm Tông tính tình nóng nảy, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh. Nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của đối phương, lão có thể cam đoan, tiểu tử này tuyệt đối chiếm được bảo bối tuyệt thế.
Trưởng lão của mấy đại tông môn khác khẽ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với cách làm của Thanh Hỏa trưởng lão.
Lâm Phàm nhìn những người này, tu vi đều là Đại Thiên Vị sơ giai, lại còn liên thủ, không phải dễ đối phó.
Thế nhưng hắn cũng không lo, cánh tay Tuyên Cổ của hắn cũng chẳng phải để chơi. Muốn giết người cướp của, còn phải xem có bản lãnh này hay không rồi.
- Các ngươi nói gì? Ta không có nghe rõ ràng.
Lâm Phàm khinh thường nói, móc móc cái lỗ tai.
Xem ra không phát uy một chút, còn thật không biết tiểu gia là ai.
Liệt Diễm Tông, Côn Bằng Tông, Thông Thiên Đảo, Tiên Linh Tông, Huyền Tiên Các, Tự Tại Tông.
Những tông môn này đã quen với việc cao cao tại thượng, không để tán tu vào mắt.
Gia chủ Yêu gia, Yêu Thiên lúc này cũng vậy, vì bảo bối, chỉ có thể mạnh mẽ cướp lấy.
- Ò ó o...
Gà Con đứng ở trên vai Lâm Phàm, hơi ngẩng đầu, kêu to vài tiếng. Gà Con cũng không ngu ngốc, sao nó có thể nhìn không ra, Lâm Phàm căn bản là không để những người trước mắt này vào mắt, bởi vậy nó cũng muốn hung hăng càn rỡ một phen.
Cái cánh không lông kia duỗi ra, ngoắc ngoắc, ý bảo có bản lĩnh thì đều đến đây đi, chúng ta một người một gà tận lực bồi tiếp.
Mà giờ khắc này, một câu này của Lâm Phàm cũng đã làm cho trưởng lão sáu tông căm giận không thôi. Chỉ là một tán tu, cũng dám nói chuyện kiểu đó với bọn lão.
- Giao bảo bối ngươi lấy được ra đây.
Trưởng lão Huyền Tiên Các lạnh lùng nói.
- À, sao không nói sớm, cho ngươi.
Lâm Phàm lấy ra mấy viên "Đại Phàm Ca", sau đó cứ như vậy tiêu sái ném tới.
- Những đan dược này đều là thần đan, ta mới dùng hơn mười viên, còn dư lại mấy viên cho các ngươi cả đấy.
Lâm Phàm cười nói.
Trưởng lão sáu tông nhướng mày, lùi lại, cảnh giác vạn phần đối với đan dược không rõ lai lịch này.
- Đồ khốn khiếp, dám trêu đùa chúng ta, đem bảo bối lấy được giao ra đây.
Vương trưởng lão của Côn Bằng Tông tức tối quát.
Chỉ mấy viên đan dược đã nghĩ dọa lui bọn lão, quả thực là muốn chết.
- Một khi đã như vậy, ngày hôm nay ngươi để cái mạng nhỏ lại đây đi.
Vương trưởng lão hừ một tiếng.
- Côn bằng thổ nạp.
Giờ khắc này, thiên địa biến sắc, Vương trưởng lão vận dụng lực lượng quy tắc, đánh ra một chưởng, hình thành ảo ảnh một con côn bằng. Côn bằng há miệng ra, nước biển quanh mình nó không ngừng quay cuồng.
Một chiêu này là chiêu thức thượng đẳng của Côn Bằng Tông, luyện đến mức tận cùng, có thể biến hóa thành côn bằng, cắn nuốt thiên địa. Tuy Vương trưởng lão đã tu hành tới cảnh giới rất cao, nhưng còn xa mới đến cảnh giới cao nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!