Táng Yêu thành không hổ là thành thị được xây dựng cạnh cấm địa, vô cùng phồn hoa. Vừa đảo mắt nhìn, Lâm Phàm đã thấy võ giả ở khắp nơi, tu vi thấp nhất cũng phải là cảnh giới Hậu Thiên.
Thực hiển nhiên đây là một thành thị dùng võ mà vang danh.
- Thủy tinh màu xanh ban nãy là gì vậy?
Lâm Phàm hỏi.
Dạ Hàm nhìn Lâm Phàm, sau đó cười cười:
- Đó là tiền trong Táng Yêu thành, không lưu thông bên ngoài. Người lần đầu tiên tới đây đều sẽ phải đi lao động kiếm phí vào thành.
- Cô rất quen thuộc nơi này sao?
Lâm Phàm càng ngày càng cảm giác nữ nhân này có chút thần bí.
- Không có, chỉ là tông môn quen thuộc nơi này, trước khi đến mang theo một chút. À, ngươi nhớ là ngàn vạn lần chớ chọc Yêu gia, đây không phải người nào cũng có thể chọc. Chúng ta chia tay ở đây, hy vọng lần sau gặp lại.
Dạ Hàm vẫy tay, nói cáo biệt với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy Dạ Hàm rời đi, trong lòng càng kỳ quái, nữ nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Nghĩ thêm một lát cũng không ra, hắn vứt luôn chuyện này ra sau đầu, bắt đầu lang thang trong Táng Yêu thành.
* * * *
Thánh Tông.
Trên Vô Danh phong.
Lâm Phàm đã rời đi mấy tháng, nhưng Vô Danh phong vốn quạnh quẽ không có người lại trở nên cực kỳ náo nhiệt, đệ tử qua lại không ngớt, ai nấy đều tươi cười.
- Vật này tốt quá, không ngờ có cả vật này, thật sự là quá tốt..
Một đệ tử đứng trước một quầy hàng, nhìn thứ trước mắt, mừng rỡ reo lên, rồi bỏ tiền ra mua.
- Cung tỷ tỷ, băng đường hồ lô bán hết rồi sao? (Băng đường hồ lô: mứt quả ghim thành xâu)
Chỉ Kiều đeo cái túi nhỏ sau lưng, ôm Tuyết Vương Sư, trên mép của cả hai còn dính một chút mứt đỏ.
- Chỗ Trương sư huynh còn đó, muội đi lấy đi.
Cô gái đang bận rộn bán hàng chính là Cung Băng Dạ, và hàng mà nàng bán chính là son phấn cho các nữ đệ tử trên Già Lam phong.
- Vâng ạ...
Thái Chỉ Kiều lau miệng nhỏ, lại chạy tới cạnh Trương Nhị Cẩu, kéo kéo tay áo của gã.
- Sư huynh, cho muội băng đường hồ lô với.
- Đây đây, đều ở đây.
Trương Nhị Cẩu cũng đang bận đến hoa mắt ở gian hàng bên cạnh, vội kéo cả cái túi trữ vật chứa ăn vặt ra cho tiểu sư muội.
Thái Chỉ Kiều vui vẻ cầm lấy túi, trở về trước gian hàng của mình, lấy ra hai xâu băng đường hồ lô, đặt trước mặt, sau đó lại đặt thêm một tấm bảng tự mình viết lên mặt đất.
"Băng đường hồ lô, mại dzo."
. . . .
Nếu Lâm Phàm trở về lúc này, nhìn thấy một màn trước mắt, tuyệt đối sẽ bị dọa đến ngẩn người. Đây còn là Vô Danh phong của ca sao? Không phải là cái chợ đấy chứ?
Ngày đó, Cung Băng Dạ được thái thượng trưởng lão Vô Nhai dẫn tới, hỏi thăm sự tình. Dưới ánh mắt như nhìn thấu tất cả của thái thượng trưởng lão Vô Nhai, Cung Băng Dạ không dám nói dối nửa lời, vội vàng kể chi tiết lại.
Vô Nhai trầm mặc một hồi, cuối cùng để Cung Băng Dạ ở lại Vô Danh phong, nhưng không cho phép Cung Băng Dạ dùng danh nghĩa thê thiếp của Lâm Phàm, tất cả phải đợi hắn về mới tính.
Mà khi Cung Băng Dạ đi vào Vô Danh phong, nhìn khung cảnh quạnh quẽ nơi đây thì cũng giật mình, rồi mới thương lượng một chút với mọi người.
Trương Nhị Cẩu đầu óc linh hoạt, là người đầu tiên đồng ý, sau đó lại dùng uy nghiêm của đại sư huynh để trấn áp mọi người.
Tông chủ đi vắng, hết thảy theo lời đại sư huynh mà làm.
Sau đó, Cung Băng Dạ dẫn theo Diệt Cùng Kỳ qua lại giữa Thánh Tông và Mặc thành để chuyển hàng.
Dù sao Diệt Cùng Kỳ thực lực mạnh nhất, trên một đường này, cũng có thể bảo chứng an toàn.
Dần dần, Vô Danh phong ngày càng náo nhiệt, đệ tử tông môn rất năng tới đây mua một ít vật dụng, đương nhiên là giá cả cũng rất tốt.
Trương Nhị Cẩu và Thái Chỉ Kiều rất hứng thú với việc này, Vô Danh phong càng lúc càng đông vui, nhất là Thái Chỉ Kiều còn có băng đường hồ lô ăn không hết.
. . . .
Táng Yêu thành.
Lâm Phàm dừng lại trước một cửa tiệm.
Đây là một tiệm thuốc có cái tên đủ khí phách, Thiên Bảo Các. Lâm Phàm nhiều nhất là đan dược, nếu còn không đem đổi chúng thành một ít tiền ở Táng Yêu thành này, thì sợ là ăn cơm nghỉ chân cũng thành vấn đề rồi.
- Khách quan, cần mua gì sao?
Một gã chưởng quầy đang tra xét giấy tờ, nhìn thấy có người tiến vào, mặt mỉm cười nghênh đón.
- Ta muốn bán một ít đan dược.
Lâm Phàm nói.
- Xin lỗi khách quan, nơi này của chúng ta chỉ bán đan dược, không mua đan dược.
Chưởng quầy mất hứng, cúi đầu lại vào sổ sách, phẩy tay áo.
Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, lại đổi một tiệm khác.
- Ta muốn bán một thanh binh khí.
- Xin lỗi khách quan, nơi này của chúng ta chỉ bán binh khí, không mua binh khí.
. . . .
Liên tục thử mấy nhà đều cùng một kết quả, Lâm Phàm triệt để nổi giận.
Là các ngươi ép ca, bắt ca phải đi đánh cướp một phen đấy nhé.
Sau đó, Lâm Phàm tùy ý đi lang thang trong thành, nhìn xem có mục tiêu tốt để xuống tay hay không.
- Này, tiểu cô nương, có muốn bầu bạn với tiểu gia không...
Đột nhiên, một tràng tiếng cười tiện tiện truyền vào tai Lâm Phàm.
Không cần nhìn là ai, Lâm Phàm cũng có thể xác định, người này tuyệt đối rất là vô sỉ.
Quả nhiên, đằng trước có một thanh niên trẻ, mang theo mấy tùy tùng lang thang trong thành, gặp một nữ võ giả xinh đẹp, bèn lên tiếng trêu chọc.
Lâm Phàm quan sát một phen.
"Nhập Thần sơ giai."
Không tệ, không tệ, thực lực tương đối thấp, dê béo đến tay rồi.
Thế nhưng nhìn rõ ký hiệu trên áo người này, Lâm Phàm lại có chút do dự.
Dấu hiệu năm vuốt, Yêu gia trong Táng Yêu thành.
Táng Yêu thành không có thế lực khác, chỉ có Yêu gia một nhà độc đại, như vậy cái kia bàn tay khổng lồ ban nãy là từ đâu cũng không cần nghĩ nhiều rồi.
Bởi thế, nữ võ giả bị trêu chọc tuy có thực lực mạnh hơn kẻ này rất nhiều, nhưng lại không dám nói gì, mà gã con cháu Yêu gia kia cũng không có hành động gì khác, chỉ nói cho sướng mồm, rồi lại tiếp tục lang thang tìm mục tiêu kế tiếp.
Những võ giả xung quanh nhìn thấy dấu hiệu trên quần án người này thì cũng sợ hãi dạt cả ra.
Lâm Phàm đi theo sau người này, cẩn thận đánh giá. Để Lâm Phàm có chút nghi hoặc là người này lại in dấu hiệu năm trảo lên khắp nơi trên quần áo, như là sợ người khác không biết vậy.
- Các ngươi chờ ở bên ngoài, bản thiếu gia tiểu tiện cái đã.
Yêu Vô Tà phất phất tay với mấy gã tay sai.
- Đúng rồi, cách xa một chút, chớ đứng gần như vậy.
- Vâng, thiếu gia.
Cơ hội tới.
Lâm Phàm rất vui vẻ, chờ chính là lúc tách ra này.
- Sờ một cái, sờ hai cái, sờ tới cái đầu của thần tiên tỷ tỷ...
Yêu Vô Tà cười hắc hắc, vừa cởi quần vừa hát mấy câu trong Thập Bát Mô, tâm tình vui vẻ vô cùng.
Tuy rằng ở Yêu gia, tiểu gia là phế vật, nhưng cũng cólàm sao, chỉ cần vui vẻ trong thành là được.
Giờ phút này Lâm Phàm ẩn thân tiến vào, nhìn thấy người này đang xoay lưng về phía mình thì càng tiện ra tay.
"Bủmmmmm..."
Vừa lúc đó, mặt Yêu Vô Tà đỏ bừng lên, phóng một cái rắm, âm thanh dài thật dài, lại còn có nhịp điệu lúc trầm lúc bổng, có thể nói là một tài năng kỳ lạ.
Lập tức, một luồng xú khí tràn ngập trong cái nhà xí kín mít.
- Thoải mái quá...
Yêu Vô Tà lộ vẻ mặt như phê thuốc, thật sự quá thư thái.
Mà Lâm Phàm vừa mới định động thủ, nhất thời biến mắt, trong mắt để lộ vẻ không dám tin.
- Rắm này có độc...
* * *
Lâm Phàm hoảng hốt, chỉ cảm thấy choáng váng, giống như ngửi một hơi rắm, trời đất cũng hóa nứt ra.
Dưới trạng thái ẩn thân, Lâm Phàm ôm lấy ngực, như bệnh nhân bị hen suyễn, không thể thở nổi. Còn may hắn có thân thể cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, tuy không quá cao, nhưng tuyệt đối không phải một cái rắm có thể làm cho ngất.
"Bủmmmm..."
"Bủmmmm... Xìiiiiiiiiiii..."
- Thật thoải mái...
Yêu Vô Tà còn chưa ngừng phóng uế không khí, mặt lộ vẻ lâng lâng.
- Không thể tiếp tục ở đây, bằng không thì chết mất.
Lâm Phàm bịt chặt lấy mũi, muốn rời khỏi, thế nhưng Yêu Vô Tà lại không cấp cho hắn bất cứ cơ hội nào, thả thêm mấy "quả bom".
Con bà nó, ca không chịu nổi nữa rồi, hoa cả mắt lên rồi.
Bên cạnh còn có một gian buồng xí nữa, cách chỗ Yêu Vô Tà bằng một tấm màn che. Bất kể thế nào cũng không thể quang minh chính đại lộ diện, Lâm Phàm gian nan bước sang buồng xí bên cạnh, hiện thân lại, một tay chống tường, không ngừng nôn ọe.
- Huynh đệ, có thể ngừng thả rắm được không?
Yêu Vô Tà vẫn đang hăng say phóng uế, nghe thấy giọng nói yếu ớt này thì run lên, tại sao lại có người, rõ ràng ban nãy nhìn qua không có ai, chẳng lẽ mình hoa mắt?
- Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mặt Yêu Vô Tà như phát mộng, vội hỏi.
- Đây là nhà xí công cộng mà còn cần hỏi sao, có thể dừng phóng rắm không?
Lâm Phàm vận toàn sức lực còn lại hô lên. Người này rốt cuộc là thứ gì vậy, phóng cái rắm cũng có thể giết người, sao lại khủng bố đến thế chứ.
- Cái cuối cùng rồi, cái cuối cùng rồi.
Yêu Vô Tà nói bằng giọng run run nằng nặng, giống như đang vận nổi công, sử dụng ra tuyệt chiêu cuối cùng.
Lâm Phàm vừa nghe thì muốn khóc lên, có một loại dự cảm không lành. Xem ra ông trời trừng phạt mình vì tội không nghiên cứu kỹ mục tiêu rồi.
- Khoan, để cho ta ra ngoài trước đã...
Lâm Phàm gian nan lết dần đi, người này tuyệt đối có vấn đề, một cái cái rắm, có thể làm cho người ta có cảm giác muốn ngất , đây rốt cuộc là người nào a.
Nhưng khi Lâm Phàm tới cửa, vừa muốn mở cửa, tất cả đều đã chậm.
- Ta... Ta nhịn không được...