Đây là lần thứ hai Lâm Phàm tức giận đến mức này, lần đầu tiên là lúc tông môn bị diệt, ba vị sư huynh chết thảm trước mặt hắn. Một đám khốn khiếp không bằng cầm thú, tàn sát quá trăm người, chỉ vì một cái bảo bối không biết ra sao.
Trời đất rung chuyển, gió tự nổi lên, quanh thân Lâm Phàm hình thành những luồng kiếm ý sắc lẻm. Cây cỏ, cát bụi, hoa lá đều kịch liệt run rẩy, tựa như có một luồng lực lượng vô hình đang tác động tới chúng nó.
Hung thú dưới thân Trâu Thánh rít lên, bị cỗ khí tức này chèn ép đến quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.
- Ngươi vì vinh hoa phú quý, sát hại người toàn thôn, trời đất này đã không có chỗ cho ngươi dung thân nữa.
Giờ khắc này, Lâm Phàm chậm rãi mở miệng, chỉ tay về hướng Nham Hùng.
Nham Hùng kinh hoảng nhìn một màn trước mắt, hai chân không ngừng run lên, muốn nói cái gì đó, nhưng bị cỗ khí tức kia đè nén không cất lời nổi.
Mà khi đối phương chỉ tay vào mình, Nham Hùng đột nhiên hít thở không thông.
- Khôngggggggg...
Trong chớp mắt, một luồng gió lốc ẩn chứa kiếm ý bao phủ lấy thân hình của Nham Hùng, xé rách thân thể gã thành từng mảnh, thẳng đến khi tất cả đều biến mất, dù một chút cặn cũng không còn.
Đám người còn lại đều hoảng sợ ra mặt, cái tay cầm kiếm của Trâu Thánh cũng bắt đầu run rẩy lên.
Y không biết người trước mắt là ai, nhưng y biết tuyệt đối không phải mình có thể chống cự.
- Ngươi là ai?
Trâu Thánh rất sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn cố làm vẻ trấn định.
- Ta chính là hoàng tử Tần Thần vương triều...
Lâm Phàm chỉ đứng nhìn đối phương, không nói gì.
- Tiền bối, đây chỉ là một đám dân quê mà thôi, mạng như con kiến...
Trâu Thánh đang nghĩ xem làm thế nào mới tốt. Người trước mắt này mang cho y nguy cơ lớn lao. Y không ngờ giết hại một đám nhà quê, lại dẫn tới cao nhân bậc này, quả thực là quá khủng bố.
Đám kỵ sĩ giáp đen cũng căng thẳng nhìn người trẻ tuổi kia, không dám nói lời nào.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy gã kỵ sĩ giáp đen đã lăng nhục tiểu cô nương đáng thương kia, trong mắt bốc lên lửa giận.
Hắn phất tay một cái.
Gã kỵ sĩ kia lập tức khuỵu hai gối xuống, tay ôm đũng quần, gào khóc thê thảm.
Trâu Thánh vội vàng trèo xuống khỏi người con hung thú đang quỳ trên mặt đất, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lâm Phàm.
- Tiền bối, chúng ta sai rồi, kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, phụ hoàng ta nhất định sẽ có hậu lễ để cảm tạ tiền bối.
Trâu Thánh nhiều lần nói mình là hoàng tử của Tần Thần vương triều, chính là hy vọng đối phương kiêng kị một hai, tha cái mạng nhỏ của mình.
Lâm Phàm nhìn Trâu Thánh có tu vi Nhập Thần, chợt lại nghĩ tới Yến vương ở Đại Yên vương triều. Lúc đó, tu vi của Yến vương là nghịch thiên, nhưng hôm nay, trong mắt Lâm Phàm, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong một sát na, một luồng sáng lóe lên, tới khi nó biến mất, đám người Trâu Thánh đều giống như kỵ sĩ giáp đen kia, tất cả đều quỳ trên mặt đất, ôm lấy đũng quần mà kêu thảm.
Máu phun ra, nhuộm đỏ đũng quần, một chiêu qua đi, vài chục tên thái giám ra đời.
Đối với đàn súc sinh này, Lâm Phàm không hề định nói thừa nửa câu, thầm nghĩ phải đối xử "thật xứng đáng", chứ một chiêu diệt sạch quá là ban ân với chúng.
Lâm Phàm muốn cho bọn chúng biết, chết còn khó hơn lên trời.
Đúng lúc này, kiếm ý ngưng tụ thành một thanh trường kiếm dài hơn mười trượng, xỏ xuyên qua bả vai đám người Trâu Thánh, xâu lại cùng một chỗ. Sau đó kiếm ý bay lên, kéo đám súc sinh lên giữa không trung.
Lâm Phàm để mặc bọn chúng gào thét, máu tươi vung vẩy như mưa trong hư không.
Hắn đi vào phòng ngủ của Nham thôn trưởng, đánh một chưởng lên mặt đất, đất tức thì sụp xuống thành một cái hố sâu.
Lúc này, hắn nhìn thấy một cái hộp gỗ lơ lửng bên dưới lớp đất, tỏa ra ánh hòa quang nhàn nhạt.
Thần mộc, chất liệu tương tự với cái hộp gỗ ở trong mật thất.
Lâm Phàm mở hộp ra, bên trong đó là một viên đan dược màu trắng sữa, tỏa ra một mùi hương làm tinh thần hắn phấn chấn.
Cũng giống trong mật thất, dưới viên đan dược này có một tờ giấy. Lâm Phàm nhìn thoáng qua, lại cười lạnh liên tục.
"Nham thôn vốn là lão phu lưu lại, đời đời thủ hộ vật này. Kiếp nạn hiện giờ nằm trong dự đoán khi lão phu tính quẻ... Lão phu để lại viên Nghịch Thiên Cải Mệnh đan này, người có duyên nhớ dùng nó cho thật tốt, chớ bôi nhọ thanh danh Thất Thánh."
Một đoạn chừng trăm chữ, làm cho Lâm Phàm càng xem càng muốn cười.
Trong dự liệu, quả thật là trong dự liệu. Đám đại năng này, không một ai là nhân vật đơn giản.
Nếu không phải bản tọa có hệ thống tra xét, sợ là đã bị lừa.
Giờ khắc này, Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, cầm lấy viên đan dược màu trắng sữa kia.
Quả nhiên trên thế giới không bữa cơm nào miễn phí. Những tồn tại tối cao, người nào không phải cáo già, làm sao có chuyện chết rồi còn muốn tạo phúc cho đời sau.
Người không vì mình trời tru đất diệt, tồn tại tối cao cũng không ngoài một câu này.
Lập ra một ván cờ từ xa xưa như vậy, cũng tốt, bản tọa sẽ thành toàn ngươi.
- Gâu gâu...
Đúng lúc này, một con chó đen nhỏ xuất hiện ở phương xa, run rẩy không thôi, sủa loạn với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy con chó này, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh. Con chó đen run rẩy cả bốn chân, rồi toàn thân bị nâng lên, chậm rãi bay tới trước mặt Lâm Phàm.
- Được rồi, ngươi đưa bản tọa một hồi tạo hóa, như vậy bản tọa cũng đưa ngươi một hồi tạo hóa để đáp đền.
Lâm Phàm búng tay ra, viên Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan bay vào trong miệng chó đen.
Sau đó, Lâm Phàm ném con chó đen này vào túi chứa đồ, cũng không nhìn đến nữa.
Kiếm ý bay múa, những thi thể của dân chúng Nham thôn tự bay cả tới trước mặt Lâm Phàm, sau đó hạ xuống chỗ đất sụp có chứa hộp gỗ ban nãy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!