Phía trước bộ xương ngọc đặt một cái bồ đoàn. Cảnh tượng này quả là rất quen thuộc với người địa cầu hiện đại như Lâm Phàm. Lúc này, Lâm Phàm còn nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được khắc trên giường đá, ngay trước bộ xương:
"Người có duyên đến được đây, quỳ lên bồ đoàn, dập đầu một vạn tán ngàn tám trăm cái, sẽ được y bát của ta."
Lâm Phàm nhìn hàng chữ, lại nhìn bộ xương một cái, cuối cùng cười lớn.
- Ha ha, tiểu gia đang định nói tại sao lại quen mắt như vậy, chẳng phải là giống trong Thiên Long Bát Bộ như đúc sao? Nói thật, nếu không phải trên bộ xương của ngươi còn nhìn ra từng có tiểu đệ đệ, tiểu gia còn tưởng rằng ngươi thực sự là muội muội của Lý Thu Thủy đấy.
Cái kiểu cũ rích này, Lâm Phàm đã cả đọc cả xem đến nát ra. Lạy một vạn tán ngàn tám trăm cái, còn không phải khiến bồ đoàn nát vụn, sau đó thấy được bảo bối giấu trong bồ đoàn?!
Lâm Phàm trực tiếp dùng sức xé rách bồ đoàn, quả nhiên phát hiện một quyển sách màu vàng trong đó.
Quyển sách này cũng làm từ tơ của tằm vương hoàng kim, trải qua bao nhiêu năm cũng không mục nát.
Tiếp đó, hắn lại nhìn thấy một mảnh giấy được kẹp giữa quyển sách, mà nội dung trên đó khiến Lâm Phàm há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin nhìn qua bộ xương.
"Thế gian không thiếu thiên tài, dập đầu đủ vạn lần, công lực suốt đời của lão phu ẩn chứa trong xương trắng sẽ hóa thành nước lũ truyền cả cho ngươi. Nếu như dùng sức phá bồ đoàn, tự nhiên tâm linh không thành khẩn, vậy một quyển Thất Thánh Diệu Dương Lục này xem như bù cho công sức vất vả tới đây vậy."
Giờ phút này, Lâm Phàm chỉ có một ý tưởng trong đầu, đó chính là van cầu ông trời cho hắn thêm một lần cơ hội.
- Đại gia à, cho ta một cơ hội nữa đi.
Miếng ăn đã đến mồm, vậy mà lại để rơi. Lâm Phàm gào thảm thiết, trong lòng đau đớn đến cỡ nào chỉ có mình hắn mới hiểu được.
"Ầmmm..."
Đúng lúc này, mật thất đột nhiên chấn động.
Phía sau bộ xương trắng như ngọc kia bỗng đâu xuất hiện một cái khe hở không gian. Bộ xương bị hút vào trong đó, rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
- Đại gia, đừng như vậy mà...
Thế nhưng tất cả đều đã muộn. Lâm Phàm phát hiện không gian nơi mật thất này đang bị bóp méo đi, bàn đá, giường đá vặn vẹo không còn hình dạng ban đầu, rồi hóa cả thành hư vô.
- Ò ó o...
Gà Con đứng trên vai Lâm Phàm, đập cánh kêu to.
- Ó o cái đầu mày...
Lâm Phàm tóm lấy nó, ném nó chung với Thất Thánh Diệu Dương Lục vào trong cái bọc đeo sau lưng, bắt đầu chạy theo đường cũ.
Thế nhưng lực hút từ hư không vặn vẹo càng ngày càng mạnh, để hắn không thể di động.
- Hố to rồi...
Lâm Phàm chỉ kịp kêu to một tiếng, sau đó hai mắt tối sầm, bị hút vào trong khe hở không gian.
. . . .
Trước sơn môn Thánh Tông.
Lúc này, có mấy chiếc xe ngựa như đã đi qua cả một đoạn đường dài, đầy vết sương gió, xuất hiện ở lối vào Thánh Tông.
- Tiểu thư, chúng ta đã đến.
Vương Hổ thân là tổng quản Cung gia, có trách nhiệm bảo hộ an toàn của tiểu thư.
Mà lần này gã vốn không đồng ý với quyết định muốn đến Thánh Tông của tiểu thư, dù sao tông môn không phải là một gia tộc thế tục như Cung gia có thể trêu chọc. Nhưng đối mặt với khuôn mặt kiên nghị của tiểu thư, Vương Hổ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Từ Mặc thành đến Thánh Tông có một con đường không quá xa, chỉ cần mấy ngày sẽ có thể tới nơi, nhưng con đường này đầy nguy hiểm, có rất nhiều hung thú.
Bởi vậy đoàn xe lựa chọn con đường khác an toàn hơn, nhưng lại rất xa xôi, gập ghềnh, khiến họ mất hơn một tháng mới đến nơi này.
Lúc này, một cánh tay ngọc thò ra khỏi tấm màn che, sau đó một cô gái có khuôn mặt tuyệt thế bước ra từ trong xe ngựa.
Trên khuôn mặt của cô gái này mang theo một chút ưu sầu, đồng thời còn một chút do dự.
Cung Băng Dạ có được dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng thân là một người con gái, nàng chỉ có hai lựa chọn: hoặc dựa vào cường giả, hoặc tự mình có được thực lực tuyệt đối.
Mà hiển nhiên, lựa chọn đầu tiên mới là thích hợp nhất với nàng.
Cung gia tuy gia sản không nhỏ, nhưng không đủ để nàng tu luyện đến đỉnh cao, đồng thời nàng cũng tự biết thiên phú bản thân ra sao, không thích hợp theo nghiệp võ, đến được cảnh giới Tiên Thiên như giờ gần như đã là điểm cuối.
- Tiểu thư, xin tiểu thư nghĩ lại, tông môn cũng không có tốt đẹp giống như chúng ta vẫn nghĩ đâu.
Vương Hổ biết tiểu thư đã quyết ý, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.
Cung Băng Dạ mỉm cười, giống như một bông hoa nở rộ:
- Ta đã nghĩ kỹ. Cung gia không phải một cô gái như ta có thể gánh vác.
Vương Hổ nắm chặt nắm tay, thầm thở dài trách mình vô năng, rồi nhìn về ngọn núi cao vút trong mây kia. Nơi đó chính là Thánh Địa tông môn mà người người hướng tới.
- Chúng ta lên đi.
Cung Băng Dạ nói.
- Vâng.
Vương Hổ gật gật đầu.
Hành trình lần này, Cung Băng Dạ còn mang theo một ít tùy tùng, đều là những hộ vệ được Cung gia bồi dưỡng mấy năm gần đây.
. . . .
- Các ngươi là ai?
Khi đám người Cung Băng Dạ lên tới trên núi, liền bị đệ tử hộ sơn Thánh Tông ngăn cản.
- Hai vị đại nhân, tiểu nữ Cung Băng Dạ, gia chủ Cung gia ở Mặc Thành, lần này lên núi, là để tìm một người tên Lâm Phàm.
Cung Băng Dạ nói.
Hai đệ tử hộ sơn vừa nghe, hơi sững sờ:
- Ngươi tìm Lâm sư thúc làm gì? Lâm sư thúc xuống núi hai tháng rồi, còn chưa về núi.
Cung Băng Dạ vốn còn một chút hoài nghi về thân phận của Lâm Phàm, giờ nghe thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu nữ là thê thiếp của Lâm Phàm, hiện giờ tới đây tìm huynh ấy. Huynh ấy đã nói tiểu nữ có thể tới Thánh Tông nếu cần tìm huynh ấy.
Cung Băng Dạ nói.
Đệ tử hộ sơn nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau. Thê thiếp của Lâm sư thúc, điều này sao có thể? Thế nhưng, sau khi hai người nhìn kỹ tướng mạo sánh ngang được với đại sư tỷ Mộ Băng Yên trên Già Lam phong của Cung Băng Dạ, thì cũng tin tới tám chín phần.
Đều nói là hồng phấn khô lâu*, thế nhưng mấy ai nhìn thấu được. Lâm sư thúc dù sao vẫn là nam nhân, sau khi xuống núi, vướng chút nợ phong lưu cũng không phải không có khả năng.
(Hồng phấn khô lâu*: ý nghĩa rằng có đẹp tới mấy thì cũng chỉ là cái xác bọc ngoài bộ xương khô)
- Các ngươi đợi một chút, ta sẽ đi thông báo.
- Làm phiền đại nhân.
. . . .
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!