Dịch giả: †Ares†
oOo
Lâm Phàm dần bình tĩnh lại. Hắn xác định được một điều, đó là bóng người trong quầng sáng kia có được ý thức riêng.
Căn cứ lời bóng người kia vừa nói, khi mảnh vỡ được rót đủ chân nguyên, sẽ có thể kích hoạt bảy lần, mà một quyền kia cần cảnh giới Đại Thiên Vị đã lĩnh ngộ lực lượng quy tắc mới có thể tu luyện.
Lâm Phàm tạm thời chưa học được một quyền này, nhưng hắn lại nhìn ra được một loại cơ duyên khác. Thần thức có ý thức riêng, chẳng phải đều thuộc về đại nhân vật thân mang vô số bảo tàng di động sao?
Lâm Phàm cười toét miệng, lần nữa cầm mảnh vỡ lệnh bài chí tôn lên mà hứng ánh trăng, đợi bóng người kia xuất hiện lần nữa.
Chuyện cũ xảy ra, bóng người thấy trước mặt vẫn là người trẻ tuổi kia, thì đang định biến mất. Lâm Phàm sao có thể buông tha, vội gọi:
- Xin tiền bối chậm đã, vãn bối có chuyện cần nói.
- Tiền bối có thể đặt thần thức vào trong mảnh vỡ này, vậy nhất định ngài là vị chí tôn tuyệt thế đã chia Huyền Hoàng giới thành hai rồi.
- Vãn bối vừa nhìn thấy thần dung của tiền bối, đã hoàn toàn khâm phục trước vẻ ngoài tràn ngập đại trí tuệ, khí tức đứng ở tối cao của tiền bối rồi.
- Vãn bối không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần có thể nhìn thấy thần dung của tiền bối thêm lần nữa, dù cho táng gia bại sản cũng không tiếc.
....
Giờ khắc này, Lâm Phàm mang vẻ mặt ngưỡng mộ, luyến tiếc, như fan cuồng không nỡ rời xa thần tượng của mình mà chấm chấm nước mắt. Hắn vận dụng công phu "vỗ mông ngựa" của cả đời mình, không tin rằng không thể khiến người kia nghe tới đầu óc lâng lâng, sau đó sinh lòng cảm động, ban thưởng cho mình vô số công pháp và bảo bối.
Quả nhiên, bóng người trong quầng sáng kia đã có chút biến hóa, vẻ mặt trông rõ ràng hơn, nhất là đôi mắt bình thản nhưng lại làm người ta không dám nhìn thẳng kia đang lóe lên, như nhớ lại chuyện gì đó.
Đột nhiên, bóng người nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Những lời này của ngươi, ta đã nghe qua ba lần, mà ngươi là lần thứ tư.
- Thôi được rồi, thiên địa tiêu trầm, nhân tộc mai một, tư chất của ngươi tốt hơn ba người kia nhiều, ta sẽ truyền cho ngươi một chiêu, có thể ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của ngươi rồi.
Bóng người hờ hững nói, không nghe ra vui buồn, giống như nhìn thấy hết thảy, nhưng Lâm Phàm lại vẫn cảm giác được tâm trạng của người này chợt kém đi nhiều.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn không chuyển mắt lên quầng sáng.
- Mọi vật trong trời đất, tất cả đều từ một mà sinh, lại từ một ngón tay mà diệt.
Bóng người khẽ nâng tay, ngón tay chỉ hư không, mà hư không lại giống như gặp lực lượng lớn vô cùng, tan rã thành từng mảnh.
- Đợi khi tới cảnh giới Đại Thiên Vị, mới lại gọi ta, thần thức cả ta đã không duy trì được bao lâu nữa rồi...
Bóng người lên tiếng nói một câu cuối cùng, sau đó lặng lẽ biến mất.
Mà lúc này, Lâm Phàm như đang hãm sâu vào trong thế giới tinh thần, trong đầu toàn bộ là màn vừa rồi.
Tất cả đều từ một mà sinh, lại từ một ngón tay mà diệt.
Lâm Phàm khẽ giơ tay lên, trong tay chân nguyên chấn động, giống như hợp nhất cùng thiên địa.
- Chỉ!
"Ùng... ầm ầm... ùng..."
Trong một sát na này, hư không giống như mặt hồ bị ngón tay của Lâm Phàm làm hòn đá chọc xuống, dậy lên gợn sóng, sóng lại lan ra khắp bốn phương tám hướng.
"Đinh, chúc mừng hiểu được Nhất Chỉ Tịch Diệt, cấp bậc: 0."
Mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ. Hắn cảm giác như hình vừa câu thông cùng thiên địa, nhìn thấy mắt xích của quy tắc, có điều tạm thời chưa thể chạm tới. Nhưng có hệ thống, có thể thăng cấp vô hạn, nếu hắn tiếp tục tăng cấp một chỉ này lên tới trình độ nhất định, chẳng phải là không cần tu vi đạt Đại Thiên Vị, cũng có thể hiểu được lực lượng quy tắc?
Lâm Phàm xuýt xoa, vô cùng chờ mong mình sẽ thế nào khi tăng cấp một chỉ này.
Chợt hắn lại nhớ đến lời bóng người nói: thần thức không duy trì được bao lâu nữa, không thể thường xuyên kích hoạt, đồng thời tu vi bản thân hắn phải đạt Đại Thiên Vị mới có thể biết được nhiều chuyện hơn.
Như vậy, còn có chuyện gì bí mật mà không người nào biết sao?
Quả thật quá kích thích! Lâm Phàm vừa nghĩ tới có rất nhiều chuyện hay ho còn đợi mình, toàn thân đã tràn ngập sức lực.
Hắn đẩy cửa sổ, nhìn bầu trời sao bên ngoài, ý chí chiến đấu sục sôi.
Quả nhiên, thế giới bên ngoài mới là đặc sắc nhất. Dừng lại mãi trong tôn môn, cuối cùng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
* * *
Hôm sau.
Mới sáng sớm, Lâm Phàm đã sai đám Sa Độc Long ra chợ mua vài vật phẩm cần thiết. Đường xá còn xa, hắn cũng không muốn ăn gió ngủ sương.
Còn bản thân hắn thì cần đi làm một chuyện trọng đại, đó là đi tìm Cung Băng Dạ, hỏi cho rõ về xuất xứ của mảnh vỡ lệnh bài chí tôn.
Cung gia.
Cung Băng Dạ hôn mê một đêm, sau khi tỉnh lại, nhớ tới chuyện mình đã gặp, tức giận đến muốn phát điên.
Thân thể trong sạch của mình bị bàn tay kia làm bẩn còn chưa tính, đã vậy ăn xong còn lau miệng, phủi đít bỏ đi, nói ra mấy điều ngụy biện khốn nạn.
- Tên khốn khiếp!
Cung Băng Dạ tự nhìn vẻ khuynh quốc khuynh thành của mình trong gương, cuối cùng hít sâu một hơi, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. Nàng đẩy cửa phòng, chuẩn bị nghênh đón một ngày mới với nỗi mệt mỏi khi phải gánh cả Cung gia.
Vương Hổ là đội trưởng đội thị vệ giáp đen của Cung gia, vừa thấy cửa phòng tiểu thư mở, đã vội tiến tới bẩm báo:
- Tiểu thư, không tốt, Mặc thành xuất hiện rất nhiều đệ tử tông môn, hiện giờ bọn họ đang ở cửa hàng của chúng ta, muốn ép giá sáu con hung thú Tiên Thiên kia.
- Là đệ tử Thánh Tông sao?
Cung Băng Dạ hơi đổi sắc. Mặc thành chỉ là một thành nhỏ, rất ít có tông môn đệ tử đến nơi đây, nếu có thì thường là từ Thánh Tông ở gần nhất.
- Không phải, trên quần áo của đám người này có in hình ngọn lửa.
Vương Hổ xem như kiêm chức tổng quản của Cung gia, kiến thức có hạn, nhưng ít nhiều vẫn phân biệt được có phải đệ tử Thánh Tông hay không.
- Đi xem.
Cung Băng Dạ cũng có chút lo lắng, bởi vì dù là đệ tử từ môn phái nào, cũng không phải Cung gia có thể đắc tội. Có lẽ chỉ cần một người đi ra từ những nơi đó là có thể tiêu diệt Cung gia trong nháy mắt.
Bởi vậy, khi có việc tương tự xảy ra, Cung gia đều phải lùi từng bước mà sắp xếp ổn thỏa.
....
Cửa hàng giao dịch của Cung gia.
Giờ phút này, nơi đây có không ít người vây xem, mà bên trong cửa hành, có một đám thanh niên thân mặc áo trắng in hình ngọn lửa đỏ, vẻ mặt cao ngạo, đang kêu gào:
- Chúng ta vừa ý sáu con hung thú này là phúc của Cung gia các ngươi, chớ không biết suy xét, số tiền này là quá đủ rồi.
Một thanh niên trong số đó có cái trán xăm hình một ngọn lửa đang rực cháy, mắt hẹp dài, hung hăng quát.
Chưởng quầy lúng túng không biết làm sao, bởi vì cái giá tiền đối phương đưa ra thật sự quá thấp. Vương đại nhân đi tìm tiểu thư, tại sao còn chưa tới a...
- Lưu chưởng quỹ, sư huynh sư huynh của ta mở miệng, ngươi đừng không biết phải trái. Nói thế nào thì ta cũng là người mặc thành, tự nhiên không muốn thấy ngươi đắc tội sư huynh của ta mà bị giày vò.
Lại một thanh niên lẫn trong đám người mặc áo trắng in ngọn lửa mở miệng nói.
Hắn là thiếu gia nhà họ Vương ở Mặc thành, đoạn thời gian trước có đi tham gia sát hạch vào một tông môn, không ngờ vận khí tốt, được tông môn coi trọng, trở thành đệ tử ngoại môn.
Chuyện này không khác nào bỗng dưng có cái bánh lớn rơi xuống đầu gã, bởi hắn biết rõ mình, tu vi lẫn thiên tư không cái nào đáng để tông môn vừa ý.
Nghĩ mãi không rõ lý do, thế nhưng hắn biết một điều, mình nhất định phải phục vụ các sư huynh cho thật tốt, nhất là khi các sư huynh tới địa bàn của mình.
- Liễu sư huynh, giao cho đệ là được rồi, đám tiểu thị dân này sợ là còn không biết sự lợi hại của sư huynh đâu.
Vương Hạo nịnh nọt nói.
- Ờm.
Liễu Nhất Nguyên gật gật đầu.
Sáu con hung thú này vốn chẳng là gì với hắn, thế nhưng tinh huyết của chúng vừa vặn lại có tác dụng lớn với môn công pháp mà hắn đang luyện
- Lưu chưởng quỹ, sư huynh của ta là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo tông, nếu ngươi không muốn Cung gia các ngươi gặp chuyện, thì tốt nhất là thành thành thật thật đáp ứng, nếu không có hậu quả thế nào, ta cũng không dám cam đoan.
Vương Hạo uy hiếp nói.
- Vương thiếu gia, chuyện này ta không làm chủ được, đợi lát nữa tiểu thư tới, tiểu thư sẽ bàn bạc với các ngài sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!