Lâm Phàm giờ phút này đang đứng nguyên tại chỗ, trong lòng suy nghĩ xem nên dùng cách gì để chỉnh Tân Phong.
Nghe thấy Vô Nhai trưởng lão gọi mình, Lâm Phàm hơi ngớ người rồi hiểu dụng ý của trưởng lão, lập tức chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, so với Tân Phong còn cao hơn, hai mắt đã không nhìn thấy phía trước, mà chỉ thấy bầu trời xanh thẳm.
Hai tay hắn chắp sau lưng, đi tới gần hai vị thái thượng trưởng lão.
Bước đi của hắn rất chậm, thế nhưng để tăng thêm sức hút thị giác, Lâm Phàm thi thoảng lại vận chuyển Ẩn Thân Thuật, khiến mình thoắt ẩn thoắt hiện.
Giờ khắc này, các đệ tử của Thánh Tông kinh hô không thôi.
Bọn hắn bị động tác tiêu sái của Lâm sư thúc làm đứng hình, sau đó xì xào bàn tán.
- Lâm sư thúc quá khí phách rồi.
- Quá tuyệt, mắt của ta muốn mù rồi. Phong thái, bộ pháp, còn có cả cỗ khí tức hờ hững của Lâm sư thúc, tất cả đều khiến ta cảm thấy áp lực rất lớn a.
- Hừ, ta đã nói mà, thiên kiêu Cửu Tiêu Tông có là gì, ở trước mặt lâm sư thúc còn không phải bị nghiền áp hoàn toàn.
. . . .
Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lâm Phàm, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, thế nhưng bên ngoài thì lại gật gật đầu, ra vẻ thưởng thức.
Tông môn thiếu đệ tử dạng như vậy, đệ tử có thể thể hiện ra khí thế của tông môn.
- Trưởng lão.
Lâm Phàm đứng bên cạnh Vô Nhai, hờ hững nói.
- Ừm, mau bái kiến Lương tiền bối. Lương tiền bối là hảo hữu chí giao của bản trưởng lão.
Vô Nhai nói.
Lâm Phàm hơi cúi đầu xuống, thế nhưng mắt vẫn tít trên cao, nhìn thấy mỗi mấy cọng tóc trên cái đầu bóng lưỡng của Lương Dịch Sơ.
Tiếp đến, hắn thở mạnh hai cái, xem như là bắt chuyện.
Vô Nhai nhìn Lâm Phàm, ánh mắt kia càng xem càng ưa thích, sau đó hơi xin lỗi nói:
- Dịch Sơ huynh, ngại quá, đệ tử thiên kiêu toàn là tính tình như vậy, sửa mãi không được, xin chớ để trong lòng.
Lương Dịch Sơ nhìn Vô Nhai, sau đó híp mắt nhìn Lâm Phàm, trong lòng có chút mất hứng.
Tân Phong càng không vui, kẻ này sao lại dám kiêu ngạo hơn cả hắn, chẳng lẽ cho là thực lực cường đại hơn mình?
Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng rất khó chịu, trong mắt bọn hắn, kẻ này thật sự là quá càn rỡ.
- Ha ha, Vô Nhai huynh, đệ tử này có chút không đơn giản, chẳng qua tu vi…
Lương Dịch Sơ cười nói. Không ngờ hắn lại không thể cảm nhận được một tia chân nguyên dao động nào từ trên người Lâm Phàm, đoán không nổi tu vi của người này.
Mà theo suy nghĩ của hắn, người trẻ tuổi này căn bản không có khả năng giấu giấu giếm cặp mắt của mình, như vậy chỉ có một khả năng là đệ tử này không có tu vi.
Vô Nhai sao có thể không rõ ý của lão hữu, thậm chí bản thân hắn cũng không biết tại sao Lâm Phàm lại không có một tia khí tức nào, cả tông chủ cũng không nhìn ra tu vi của tiểu tử này, thật sự là vô cùng quái dị.
- Lương trưởng lão, vãn bối xin hỏi ngài, chúng ta tu luyện là vì cái gì?
Lâm Phàm bình thản mở miệng hỏi.
- Vô Nhai huynh, đệ tử này thật là có ý tứ, lại khảo nghiệm ta. Cũng tốt, hiện giờ chúng đệ tử đều ở đây, ta làm tiền bối cũng nên khai sáng cho các ngươi.
- Chúng ta tu luyện vì mục đích gì? Đó chính là vì muốn siêu thoát tất cả, từ nay về sau ngao du thiên địa…
Lương Dịch Sơ mỉm cười, chậm rãi nói. Hắn muốn dạy cho những tiểu bối này một bài giảng, để cho bọn họ hiểu được, tu luyện tới cùng là vì cái gì.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông nghe thấy trưởng lão nhà mình nói như vậy, giống như là đắm chìm vào trong đạo lý tối cao, gật đầu liên tục.
Ngay cả đệ tử Thánh Tông cũng không ít người gật đầu đồng ý cách giải thích này.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm chợt bộc phát ra một cỗ khí tức hờ hững, giọng bình thản mà trầm thấp nói:
- Sai rồi…
- Chúng ta tu luyện không phải là để đuổi theo điều đó…
Lâm Phàm vừa nói ra lời này, toàn trường cùng ồ lên. Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lại càng nắm chặt nắm tay, cho rằng kẻ này thật sự là quá làm càn.
- Siêu thoát tất cả, ngao du tự tại, vĩnh hằng tự tại sao? Thế nhưng ai dám nói mình có thể vĩnh hằng? Mà tự tại càng là nói dễ hơn làm. Thánh Tông đại nghiệp vạn năm, trăm vị lão tổ, không một ai có thể vĩnh hằng, không một ai có thể tự tại. Lương trưởng lão, ngài có vĩnh hằng được không? Luyện võ là cái gì? Đó chính là tăng lên cực hạn của bản thân, khoái ý ân cừu, bảo hộ được những điều quan trọng. Mà một khi đã vào tông môn, mặc kệ ngươi là đệ tử thiên kiêu hay là đệ tử tạp dịch, đều là một phần thử không thể thiếu. Lúc này, điều quan trọng không phải là bản thân tự tại, mà là tông môn sẽ thế nào. Tông môn mạnh, ngươi cũng mạnh, tông môn suy, ngươi cũng suy; thân là một phần tử của tông môn tức là phải dùng toàn bộ tâm huyết để làm cho tông môn càng thêm cường đại, rồi mới nói đến tự tại của bản thân…
Lâm Phàm làm một tràng, cũng mặc kệ người nghe có hiểu hay không, trước tiên cứ làm đối phương ngậm miệng cái đã.
Mặc dù hắn cũng đồng ý cách nói của Lương Dịch Sơ. Tu luyện mà không để truy tìm vĩnh hằng tự tại thì còn luyện làm rắm gì.
Thế nhưng ông già này quá đáng ghét, không cố tình vặn vẹo một chút cho bõ là không được.
- Hay, Lâm sư thúc nói quá tuyệt vời…
- Lâm sư thúc nói hoàn toàn là chân lý a. Tu luyện chính xác là để thủ hộ những điều quan trọng nhất của mình. Thiên tư của ta không cao, cũng không dám mơ tới vĩnh hằng tự tại.
. . . .
Đệ tử Thánh Tông ào ào phụ họa. Những lời Lâm Phàm vừa nói đã đánh thật sâu vào trong nội tâm bọn họ.
Có đệ tử thiên tư vốn không tốt, tu vi chậm chạp không tăng, muốn truy tìm vĩnh hằng tự tại không khác nào kẻ ngốc nói mơ.
Hiện giờ có những câu này của Lâm Phàm, đã khiến bọn họ tìm ra truy cầu của đời mình.
Mà bọn họ là đệ tử tông môn, đương nhiên hy vọng tông môn càng ngày càng cường đại, bởi vậy sẽ bỏ ra toàn bộ tâm huyết để gìn giữ tông môn, khiến tông môn càng ngày càng tốt đẹp.
. . . .
Lương Dịch Sơ giờ phút này ngơ ngẩn cả người. Hắn bị một vãn bối nói đến không biết phải phản bác như thế nào.
Nhất là một câu "ngài có thể vĩnh hằng tự tại không" càng làm cho Lương Dịch Sơ không biết đáp sao cho phải.
Cửu Tiêu Tông qua bao nhiêu năm có cả trăm lão tổ, nhưng đã có ai có thể vĩnh hằng tự tại? Thật sự là chưa từng có.
Nhất là chính mình, có thể vĩnh hằng tự tại sao? Hoàn toàn là nằm mơ.
Cho dù hắn muốn vãn hồi thể diện, cũng không dám nói là mình có thể vĩnh hằng.
- Ài, thế nhân đều cắm đầu vào tu luyện, thế nhưng lại không biết đường tu hành rộng dài đến cỡ nào, đâu có đơn giản như suy nghĩ.
Giờ khắc này Lâm Phàm lắc đầu thở dài nói.
Vô Nhai kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Hắn không ngờ tiểu tử này có thể nói ra những lời thâm thúy như vậy, thậm chí cẩn thận ngẫm nghĩ còn có thể ngộ ra một chút đạo lý trong đó.
- Hừ.
Đúng lúc này, một luồng kiếm ý sắc bén cương mãnh đột nhiên bộc phát ra.
"Ù ù…"
Một thanh trường kiếm bay vọt lên không, sắc bén đến độ có thể chặt đứt tất cả, khiến không khí cũng bị vặn vẹo, giống như tùy thời có thể bị xé rách.
- Kẻ thích ứng mới sinh tồn, cá lớn nuốt cá bé, chỉ có kẻ yếu mới tìm kiếm lý do để trốn tránh tất cả, còn cường giả phải có trái tim kiên định. Vĩnh hằng tự tại là cảnh giới cao nhất, cuộc đời này vô oán vô hối, cho dù thất bại cũng không thẹn với bản tâm. Ngươi có dám nhận một kiếm của ta không?
Giờ khắc này, Tân Phong tóc dài bay múa, ánh mắt sắc bén như kiếm, chặt đứt hết thảy trở ngại trước mắt.
Hắn cầm kiếm, chỉ thẳng Lâm Phàm.
- Có dám tiếp một kiếm của ta không?
Tân Phong lạnh lùng nói.
Hắn muốn dùng kiếm ý mạnh nhất để phát tiết nỗi giận vì kẻ trước mắt dám cao ngạo hơn mình, còn định dìm mặt mũi của Cửu Tiêu Tông. Hắn muốn cho đối phương hiểu được cái gì gọi là chênh lệch, dù cho đạo lý nhiều hơn nữa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng phải hạ thấp cái đầu cao ngạo.
Lương Dịch Sơ tán đồng trong lòng, nhưng bề ngoài lại làm vẻ không vui:
- Đồ nhi, còn không mai thu hồi kiếm ý, chẳng may đả thương các sư đệ Thánh Tông thì sao hả!
Mặt Tân Phong không đổi sắc, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, giống như không nghe thấy sư phụ nói.
Hắn theo bên cạnh sư phụ đã mười mấy năm, chỉ cần một biểu hiện nhỏ cũng đủ để hắn hiểu ý tứ thật của sư phụ.
Hiện giờ Lương Dịch Sơ nói hắn thu hồi kiếm ý, nhưng hắn hiểu, sư phụ là đang nói:
- Phóng thích đi, để cho bọn họ hiểu được sự lợi hại của con…
Một ít đệ tử tu vi thấp của Thánh Tông bị luồng kiếm ý này ảnh hưởng, sắc mặt dần dần trắng bệch, trán toát mồ hôi. Kiếm ý này giống như là một ngọn núi thật lớn đang đè lên trái tim bọn họ, thậm chí làm cho bọn họ sản sinh một tia sợ hãi.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông thì nở nụ cười. Đây là sư huynh nổi giận, chuẩn bị làm cho đám Thánh Tông hiểu được thực lực chênh lệch lớn đến cỡ nào.
- Kiếm này bất phàm, là vật gì?
Lâm Phàm vẫn chắp hai tay sau lưng, bình thản tiến về trước, ánh mắt nhìn thẳng Tân Phong.
- Kiếm chính là kiếm…
Tân Phong lạnh lùng nói, trong hai tròng mắt có kiếm ý ngập trời, tản ra khí tức sắc bén.
- Nhận một kiếm của ngươi thì có làm sao. Đưa kiếm cho ta.
Lâm Phàm bộc phát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như không để vào mắt bất kỳ thứ gì trên thế gian.
Tân Phong hừ lạnh, trường kiếm trong tay rung lên, thoát ly bàn tay hắn, đi vào tay Lâm Phàm.
- Kiếm cả đời chỉ có một chủ nhân, cẩn thận tay của ngươi.
Tân Phong nhìn thẳng Lâm Phàm. Người khác cầm lấy kiếm này của hắn đều sẽ bị kiếm ý tra tấn đến không quên.
Lâm Phàm cầm trường kiếm, miệng nở nụ cười.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +1 vạn exp."
Vừa nắm trường kiếm vào tay, Lâm Phàm đã cảm nhận được một cỗ kiếm ý hung mãnh đánh úp vào cơ thể hắn. Thế nhưng đáng tiếc chút lực lượng này không đủ dùng với Lâm Phàm.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông thấy đối phương có thể nắm được trường kiếm của Tân Phong sư huynh thì đều rất kinh ngạc. Thậm chí cả Lương Dịch Sơ cũng thu hồi vẻ tươi cười.
Đệ tử Thánh Tông này có vấn đề, lại có thể chịu được kiếm ý mà đệ tử hắn tu luyện quanh năm dồn vào kiếm.
- Là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc…
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu.
Mà ở khoảnh khắc này, một màn khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Lâm Phàm giơ cao kiếm lên rồi tự chém lên người mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!