Dịch & biên: †Ares†
oOo
Trong phòng.
Lâm Phàm vô lực nằm ở trên giường, nhìn đan dược chữa thương Nghê Minh Dương sư huynh lưu lại, cả người đều không thoải mái.
Muốn thăng cấp trong tông môn quả thật là không ăn thua, xem ra phải tính cách chuồn ra ngoài lăn lộn. Thế nhưng tông môn có quy định, đệ tử ngoại môn nếu không được phép sẽ không cho xuống núi, thật là làm người ta đau đầu không thôi.
Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, sau đó cầm đan dược chữa thương Nghê sư huynh lưu lại trên tay.
“Đinh, phát hiện đan dược chữa thương “Hồi Xuân Đan”, sau khi dùng, exp +50.”
“Hồi Xuân Đan: đan dược chữa thương thông thường của Thánh Ma Tông, luyện chế từ Lam Hương Thảo.”
Ài…
Lâm Phàm lại thở dài lần nữa, sau đó nhét viên đan dược vào miệng, ực một cái nuốt xuống.
Sau đó Lâm Phàm xem xét số liệu.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 11. ( Hậu Thiên cấp hai)
Exp: (7000/50000).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 19 (6000/2000000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1400/10000).
Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)
Lâm Phàm nhìn dòng exp của Thái Cấp Ma Thân cũng cảm thấy nhức đầu, hai trăm vạn exp, hiện tại chỉ dựa vào đám ngoại môn đệ tử ‘tẩm quất’ thì không biết khi nào mới đầy.
Ài…
Lâm Phàm lại thở dài lần ba, tiếp đó nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt một phen, chuẩn bị buổi tối hành động.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phàm khịt khịt mũi, chỉ thấy một mùi hương thơm ngát xộc tới, làm Lâm Phàm rất là nghi hoặc.
Một gã giống đực như mình cũng không có xài nước hoa, vậy mùi thơm là từ đâu đến?
Quái dị, quái dị.
Lâm Phàm mở to mắt, trong phòng không có một bóng người, cả cái bóng quỷ cũng không có.
Vậy mùi thơm kia đến từ đâu?
Hay là có một muội tử nào đó, trộm lẻn vào phòng ca, thừa dịp ca ngủ say mà cởi khố, nghịch đệ đệ, long trời lở đất một lần?
Ngẫm nghĩ, Lâm Phàm cảm giác có chút đáng sợ, sau đó nhìn nhìn đũng quần, may là vẫn bình yên vô sự, không có bị xâm hại, bằng không thật không biết tìm ai mà bắt vạ.
Ô…
Lâm Phàm cầm cái bình ngọc ở góc giường lên, đây là đồ chơi gì?
Bình ngọc này rất bình thường, không có hoa văn chữ viết gì, cũng không rõ là bảo bối gì.
Lâm Phàm cầm lên, lắc lắc, bên trong kêu leng keng, giống như là chứa thứ gì đó.
Lâm Phàm nhớ rõ trước khi mình ngủ thì trên giường không có đồ chơi này, vậy là ai đặt lên?
Lâm Phàm đứng dậy, mở cửa phòng, ngoài trời đã tối đen không một bóng người. Nhìn quanh một lúc, Lâm Phàm trở lại trong phòng, ngồi lên giường mà tự hỏi, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Sau đó, Lâm Phàm đổ bình ngọc ra xem thử thứ bên trong.
Một viên đan dược màu vàng tỏa hương thơm ngát, mùi vừa xộc vào mũi đã khiến tinh thần sảng khoái.
“Đinh, chúc mừng phát hiện thánh cấp đan dược “Vô Thượng Đan”, sau khi sử dụng, exp + bốn trăm vạn.”
“Vô Thượng Đan: thu thập băng tinh vạn năm từ Cửu U địa giới, tinh huyết yêu thú vạn năm cùng hơn mười loại tài liệu mà luyện thành.”
“Hiệu quả: thành tựu tư chất ngộ tính tuyệt đỉnh vạn năm có một.”
Ha ha….
Giờ khắc này, Lâm Phàm vốn còn đang mờ mịt, đột nhiên mở to hai mắt.
Phát rồi.
Đan dược này là cái gì vậy, tại sao lại mạnh như vậy?
Bốn trăm vạn exp, hố hố, là bốn trăm vạn exp.
Giờ khắc này Lâm Phàm chỉ cảm giác mình sắp điên rồi, đây hoàn toàn là chuyện đĩa bánh rơi từ trên trời xuống a.
Lâm Phàm cần nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, không nói hai lời, trực tiếp ném đan dược vào trong miệng, nhai khí thế.
Ô, cứng thế, nhai không vỡ. Quên đi, bản đại gia không tin tà, trực tiếp nuốt xuống là được.
“Đinh, dùng thánh cấp đan dược “Vô Thượng Đan”, exp + bốn trăm vạn.”
Trong tích tắc, Lâm Phàm cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí lưu mạnh mẽ không thể ngăn cản, phảng phất muốn nổ tan xác hắn mà ra.
“Đinh, mở ra cột công năng exp thăng cấp công pháp.”
Nguyên bản thân thể vẫn còn rất bành trướng giờ đã đột nhiên khôi phục như thường.
Lâm Phàm sửng sốt, mờ mịt không hiểu, sau đó bật bảng số liệu lên cẩn thận xem xét.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 11. (Hậu Thiên cấp hai)
Exp: (7000/50000).
Exp dự trữ: bốn trăm vạn. (có thể tăng cấp bậc nhân vật, có thể tăng cấp bậc công pháp.)
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 19 (6000/2000000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1400/10000).
Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)
Lâm Phàm nhìn mình có nhiều thêm tới bốn trăm vạn exp, cười đến ngoác cả miệng.
Hiện tại tu vi vẫn là Hậu Thiên cấp hai, hơi khó coi, muốn làm một nam nhân bức khí mười phần sao lại cam tâm để tu vi của mình thấp thế được.
Không được, cần phải thăng cấp.
“Đinh, chúc mừng nhân vật lên cấp 12, Hậu Thiên cấp ba.”
“Đinh, chúc mừng nhân vật lên cấp 13, Hậu Thiên cấp bốn.”
“Đinh, chúc mừng nhân vật lên cấp 15, Hậu Thiên cấp năm.”
….
Lâm Phàm liên tục cộng điểm, phảng phất là gặp Thần sát Thần, gặp Phật giết Phật, thế không thể đỡ, không người có thể ngăn cản cước bộ của Lâm Phàm.
“Đinh, exp không đủ, không thể thăng cấp.”
Lâm Phàm đang thoải mái tiến phăm phăm, nhất thời sửng sốt, có chút không dám tin. Sao mới đến Hậu Thiên cấp chín mà đã không lên được nữa rồi, đừng tịt sớm thế chứ.
Khi Lâm Phàm cẩn thận xem số liệu, lại phát hiện từ Hậu Thiên cấp chín lên Tiên Tiên cần đến mười triệu exp.
Giờ khắc này Lâm Phàm trợn tròn mắt, con bà nó chứ, sao lại khủng bố như vậy.
Lâm Phàm tuy rằng không thấy thế nào, nhưng từ Hậu Thiên cấp tám lên tới Hậu Thiên cấp chín cũng chỉ có hai mươi mấy vạn exp, sao tới đây lại vọt lên mười triệu (1000 vạn).
Nếu hệ thống thăng cấp này có dịch vụ chăm sóc khách hàng, Lâm Phàm nhất định phải khiếu nại, hung hăng khiếu nại, đây hoàn toàn là lừa đảo a.
Nhìn thấy còn thừa lại hơn hai trăm vạn exp, Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Quên đi, còn lại vẫn là thăng cấp công pháp đi. Nháy mắt cái đã trở thành cao thủ Hậu Thiên cấp chín cũng ổn lắm rồi, nếu bị người khác biết, nhất định là muốn hộc máu mà chết.
Khà khà.
“Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp.”
“Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân lên tới tầng 20, công pháp tiến giai Bất Diệt Ma Thể.”
“Đinh, Bất Diệt Ma Thể tầng một (0/3000000)
Khi nhìn đến Thái Cấp Ma Thân tiến giai thành Bất Diệt Ma Thể, tim Lâm Phàm suýt nữa bắn ra ngoài.
Quả nhiên, công pháp có thể tự động tiến giai, hơn nữa nhìn bộ dáng hẳn là tiến giai vô hạn. Nếu đầy đủ exp, sau này ca chính là một Tank di động a.
Số exp còn thừa do không đủ thăng cấp Bất Diệt Ma Thể nữa, Lâm Phàm thêm luôn vào Hầu Tử Thâu Đào.
Tuy rằng Hầu Tử Thâu Đào là một công pháp rất rác rưởi, nhưng Lâm Phàm nghĩ tình nghĩa cũ, Hầu Tử Thâu Đào vì mình lập được công lao hiển hách, làm một người có lương tâm sao có thể đem vứt bỏ. Sau này nhất định phải đem Hầu Tử Thâu Đào phát dương quang đại, uy chấn hoàn vũ.
“Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.”
“Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào thăng cấp.”
Giờ khắc này Lâm Phàm rất là thỏa mãn, lại xem xét số liệu bản thân.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 18. (Hậu Thiên cấp chín)
Exp: (0/10000000).
Exp dự trữ: 400. (Có thể tăng cấp bậc nhân vật, có thể tăng cấp bậc công pháp.)
Công pháp: Bất Diệt Ma Thể tầng 1 (0/3000000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 12 (1400/30000).
Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)
Lâm Phàm thoả mãn cười cười, cố gắng hòa hõa kích động.
Chuyện đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này, Lâm Phàm thề, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị tiếp tục nằm xuống mà thẩm du tinh thần tiếp thì lại phát hiện trên giường còn một tờ giấy.
Lâm Phàm cầm lấy tờ giấy, vừa đưa mắt nhìn thì lập tức liên tiếp gật đầu.