- Con dân của ta, ta đại biểu cha ngươi, khoan dung cho ngươi.
- Liệp Giả Chủ Thần, cha hắn là tín đồ của ta, nếu như muốn khoan dung, cũng nên là ta nói mới đúng.
Đại Địa Chủ Thần lên tiếng.
Lâm Phàm tiếp tục mở miệng.
- Đại Địa Chủ Thần, khi ta ở Vô Tận đại lục chiếm được một món bảo bối, lúc này ta muốn dâng lên cho người, mong ngươi tha thứ cho ta.
Đại Địa Chủ Thần vừa nghe thấy thế, nhất thời hứng thú.
- Ồ...bảo bối gì?
Hắn thân là Chủ Thần, loại bảo bối tầm thường tất nhiên sẽ không lọt vào mắt hắn, nhưng lúc nãy nghe con dân trước mắt nói nó là một kiện bảo bối thần kỳ, nên có chút hứng thú.
Liệp Giả Chủ Thần khẽ nhíu mày, có chút không vui, tên này thật không biết tốt xấu, có bảo bối nên dâng cho bản Chủ Thần mới đúng, sao lại đưa cho Đại Địa Chủ Thần?
Nhưng đối phương đã nói ra tiếng, hắn không thể nói gì thêm, chỉ yên lặng quan sát, có hơi bực mình, nếu như một bảo bối bình thường, thì cũng không sao, vì theo hắn thấy, tám chín phần mười sẽ như hắn nghĩ, dù sao thực lực sinh linh này quá yếu.
Lúc này, Lâm Phàm lấy Thiên Địa Dung Lô ra.
- Đại Địa Chủ Thần, đây là bảo bối mà ta lấy được tại Vô Tận đại lục, nó có thể luyện hóa thiên địa vạn vật, ta nghĩ chỉ có bảo bối bậc này, mới có thể khiến người tha thứ cho ta.
Hai tay Lâm Phàm dâng Thiên Địa Dung Lô lên, Thiên Địa Dung Lê đang tản ra khí tức huyền diệu, mà cỗ khí tức này khiến sắc mặt Đại Địa Chủ Thần phát sinh biến hóa.
Hắn có thể thấy, đồ trong tay tiểu tử này rất tốt.
Đại Địa Chủ Thần cảm nhận được sức mạnh huyền diệu kia, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, sau đó lộ ra nụ cười.
- Có lòng!
Liệp Giả Chủ Thần khẽ nhíu mày nhìn đồ chơi này, hắn cũng cảm thấy đồ vật này bất phàm.
Giời ạ!
Tên này có phải ngu không, đồ tốt như thế mà không dâng cho mình, lại đi cho Đại Địa Chủ Thần, chuyện này....
Trong lòng Lâm Phàm cười trộm.
Mau tới lấy đi!
Đại Địa Chủ Thần không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn nhìn thấy, thực lực sinh linh trước mắt thật sự rất yếu, mà khí tức bảo bối kia tản ra rất mạnh mẽ và huyền diệu.
Lâm Phàm giơ hai tay thật cao.
- Đại Địa Chủ Thần, xin người hãy khoan dung cho ta.
Trên mặt Đại Địa Chủ Thần lộ ra nụ cười, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, để tay lên Thiên Địa Dung Lô.
- Yên tâm đi, bản Thần khoan dung người...
Trên mặt Lâm Phàm cũng tươi cười, hai tay từ từ thả xuống.
Đại Địa Chủ Thần cầm bảo bối trong tay nhất thời hưng phấn, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong đó.
Khổng lồ, thật sự rất to lớn.
Liệp Giả Chủ Thần ước ao ghen tị nhìn Đại Địa Chủ Thần, trong lòng rất không phục, vì cái gì mọi chỗ tốt đều bị Đại Địa Chủ Thần chiếm được?
Hắn dùng mông cũng có nghĩ được bảo bối này bất phàm, có một không hai trong thiên địa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!