Dịch & biên: †Ares†
Lâm Phàm nắm một viên Đại Phàm Ca, vừa do dự lại vừa tò mò. Chẳng lẽ dùng Đại Phàm Ca thật sự thoải mái như Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nói sao?
Lâm Phàm do dự một chút, cuối cùng thở dài một tiếng, nhịn được lòng hiếu kỳ. Tốt nhất không nên chơi dại, người không có bạn lữ thì tránh xa là hơn.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm biến sắc. Từng tiếng thở nặng nề theo phương xa truyền lại. Lâm Phàm chăm chú nhìn, nhíu mày, chỉ thấy hai gian nhà gỗ của Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đang lắc lư kịch liệt.
- Ài, nghiệp chướng a.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, cũng chỉ biết mặc kệ.
Lúc này, ở dưới chân Vô Danh phong.
Diệp Thiếu Thiên do dự mãi, không biết có nên lên núi tìm tên kia hay không. Nội tâm của hắn cự tuyệt, bởi tên kia là kẻ đã nhục nhã hắn, tuyệt đối không thể đội trời chung. Thế nhưng hắn lại muốn biết đan dược mà mình ăn trúng hôm trước là gì.
Bốn ngày trước, Diệp Thiếu Thiên vốn cho là Lâm Phàm ép mình ăn độc đan, nhưng tới hôm nay thì hắn biết mình nghĩ lầm rồi.
Dùng viên đan dược đó xong, hắn chỉ cảm giác toàn thân nóng như lửa, giống như có một ngọn núi lửa sắp nổ bung từ bên trong cơ thể, cần tìm gấp chỗ để phát tiết.
Tới khi hắn tới chỗ Nhược Mộng Vũ, tâm trí đã trở nên mê loạn, trực tiếp xé rách quần áo xông tới.
Cứ như vậy, ở tích tắc hai người hòa vào nhau, hắn phát hiện một loại cảm giác chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân.
Mà càng làm cho Diệp Thiếu Thiên kinh dị là, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn cùng tiếng rên rỉ liên hồi của Nhược Mộng Vũ.
Trận chiến ấy tối trời mờ đất, cạn biển tan sông, tiếng gào thét ba ngày không dứt.
Bất kể là Diệp Thiếu Thiên hay Nhược Mộng Vũ đều cảm nhận được cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Đặc biệt là trước khi Diệp Thiếu Thiên trở về, Nhược Mộng Vũ còn nói một câu khiến hắn không thể quên.
- Diệp ca ca, đây là lần Mộng Vũ vui sướng nhất.
....
Diệp Thiếu Thiên tuyệt đối chưa từng được nghe, cũng nhìn ra trong ánh mắt Nhược Mộng Vũ có một loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
Mà sau khi đan dược tan hết hiệu lực, Diệp Thiếu Thiên lại cảm thấy một cảm giác phấn kích, nhẹ nhõm khó tả. Loại cảm giác này giống như khiến người ta quên đi hết phiền não, chỉ còn lại niềm vui sướng.
Cho nên hiện giờ hắn muốn đến nơi này, hắn muốn biết đó là đan dược gì, hắn muốn thể nghiệm cảm giác kia thêm lần nữa.
Tin tức Diệp Thiếu Thiên đi lên Vô Danh phong lan nhanh, những đệ tử ngoại môn biết được đều lò dò theo sau hóng chuyện. Bọn họ nghĩ, lát nữa nhất định sẽ phát sinh một trận chiến kinh thiên động địa.
Diệp Thiếu Thiên và Lâm Phàm khẳng định không đội trời chung, mà hiện giờ Diệp Thiếu Thiên chủ động đánh tới, hiển nhiên là muốn lấy lại danh dự.
Đi lên Vô Danh phong, Diệp Thiếu Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong mắt lóe ra khinh thường. Cũ nát không chịu nổi mà dám xưng là một tông, quả thực làm cho người ta cười rớt cả răng.
- Diệp sư điệt, ngươi đã đến rồi?
Đúng lúc này, Diệp Thiếu Thiên nghe được tiếng nói, sắc mặt biến đổi, có chút cảnh giác nhìn người đang ngồi trên một tảng đá, ánh mắt nhìn xa xăm về phía núi sông trùng điệp.
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Diệp Thiếu Thiên hỏi.
- Đương nhiên.
Lâm Phàm cười khẽ, từ tốn nói, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, nhất là bóng dáng kia giống như đã hòa vào làm một với khung cảnh xung quanh, lặng lẽ tản ra bức khí nhàn nhạt.
- Đan dược kia thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Đó là đan dược gì?
Diệp Thiếu Thiên hít sâu một hơi. Loại đan dược này quan hệ tới chuyện sau này của hắn, cho nên dù đứng trước mặt kẻ mình ghét nhất thì hắn vẫn phải cố nhịn.
- Sư điệt, viên đan dược đó là bản sư thúc tự mình luyện chế để trợ giúp ngươi giải quyết bệnh kín. Hiện giờ mặt sư điệt tươi như hoa, hẳn đan dược đã phát huy tác dụng.
Lâm Phàm trả lời, sau đó vỗ vỗ lên mặt tảng đá còn trống hơn một nửa.
- Đến đây, chúng ta từ từ nói.
Diệp Thiếu Thiên cảnh giác nhìn Lâm Phàm, không người kẻ này muốn làm gì. Thế nhưng nhìn bộ dáng, nếu hắn không qua thì sẽ không hỏi được cái gì thêm.
Do dự một chút, cuối cùng Diệp Thiếu Thiên cắn răng đi tới.
Lâm Phàm liếc nhìn Diệp Thiếu Thiên một cái, trong lòng cười tới nở hoa, còn cho là ngươi không mắc bẫy chứ!
- Ngươi nói đan dược này là ngươi luyện chế?
Hai người ngồi bên cạnh nhau, giống như là hảo hữu nhiều năm không gặp.
Điều này làm cho các đệ tử ngoại môn đi theo xem náo nhiệt phải kinh ngạc vạn phần. Đây là tình huống gì? Nhìn thế nào cũng thấy quan hệ giữa hai người này rất tốt?
- Ta là sư thúc của ngươi!
Lâm Phàm thoáng bất mãn nói.
Diệp Thiếu Thiên nhíu mày, cuối cùng chấp nhận lùi. Tốt, ngươi bây giờ là tổ tông.
- Lâm sư thúc, đan dược này là ngài luyện chế?
Diệp Thiếu Thiên lại hỏi. Trong mắt hắn, đan dược này phải nói là thần đan.
Kỳ thật Diệp Thiếu Thiên tự biết phương diện kia của mình không được, nhưng nam nhân sao có thể nói ra, mà Nhược Mộng Vũ sư muội cũng phối hợp, hắn lựa chọn cố tình quên đi.
Khi bị Lâm Phàm vạch trần, Diệp Thiếu Thiên thật sự nổi giận, đánh người không đánh mặt, kẻ này lại tát bôm bốp lên mặt hắn như vậy, bảo hắn sao có thể nhịu được.
Thế nhưng sau khi bị ép nuốt đan, Diệp Thiếu Thiên cảm giác mình không thể rời được viên đan này.
- Đúng, đây là sư thúc đặc ý luyện chế cho Diệp sư điệt, sư điệt có vừa lòng không?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Vừa lòng.
Diệp Thiếu Thiên gật gật đầu. Giờ phút này có việc cầu người, cũng chỉ có thể thuận theo đối phương.
- Vậy là tốt rồi, sư điệt vừa lòng, sư thúc cũng an tâm.
Lâm Phàm nói.
- Lâm sư thúc, lần này…
Diệp Thiếu Thiên chuẩn bị mở miệng hỏi xin đan dược, thậm chí hắn đã chuẩn bị tự đưa thảo dược tới.
Thế nhưng Diệp Thiếu Thiên mới vừa mở miệng thì đã bị Lâm Phàm cắt lời.
- Sư thúc hiểu mục đích khi tới đây của sư điệt, có điều viên đan dược này luyện chế cực kỳ khó khăn, cần những thảo dược cực kỳ trân quý. Nhưng miễn nó có thể giúp cho sư điệt, sư thúc cũng không ngại gì cả. Chỗ này có bốn viên, dùng tạm trước đã, bao giờ hết thì lại tới chỗ sư thúc mà lấy.
Lâm Phàm lấy ra bốn viên đan dược giao cho Diệp Thiếu Thiên.
Mặt Diệp Thiếu Thiên lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ đối phương không nói gì thêm, cứ thế đưa đan dược cho mình.
Hắn vốn cho rằng Lâm Phàm nhất định sẽ làm khó dễ mình, thậm chí sẽ ra cái giá làm mình thổ huyết.
Chuyện này từ khi trên đường tới đây hắn đã nghĩ thông, có thể nhịn thì nhịn, có thể mua thì mua.
Nhưng hiện giờ Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy bốn viên đan dược trong tay, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
- Đi thôi.
Giờ phút này Lâm Phàm nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Diệp Thiếu Thiên tự động rời đi.
Diệp Thiếu Thiên đến bây giờ vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!