Trong lòng Lâm Phàm nghi ngờ, người trước mắt này có cấu tạo khuôn mặt rất giống người phương tây, hai mắt không phải màu đen mà màu xanh lam, mũi dài cằm nhọn, khôi giáp mặc trên người điêu khắc đồ án nhìn rất giống thế giới Thần Linh tây phương.
- Mau thả ta ra.
Tây u Tư rống giận quát lớn
- Thần Kỹ Hủy Diệt.
Lâm Phàm thấy bảy viên bảo thạch trên cự kiếm đột nhiên tản mát ra ánh sáng chói mắt, một luồng sức mạnh vô biên bạo phát đánh vào bàn tay hắn.
Lực lượng xung kích này rất mạnh đối với người bình thường nhưng nó đánh lên người Lâm Phàm nhẹ nhàng như gãi ngứa, không tạo bất kỳ cảm giác nào.
Sắc mặt Tây u Tư đại biến nhìn một màn trước mắt, hắn không thể tin được tên thổ dân này lại cường đại như thế, Thần khí trong tay mình có khảm bảy viên tinh hạch của siêu Thần Thú vậy mà không làm gì được đối phương, ở chỗ bọn hắn thì món vũ khí này là siêu thần khí vô cùng mạnh mẽ, có thể hủy thiên diệt địa nhưng hôm nay lại bị đối phương nắm trong tay mà không bị trầy xước tý nào.
- Thổ dân ghê tởm, ta muốn...
Tây u Tư rống giận, muốn bùng nổ ra sức mạnh Chiến Thần nhưng lúc đó Lâm Phàm tát hắn một phát giống như đập muỗi.
m!
Hắn hoàn toàn biến thành tro bụi.
Vừa rồi Tây u Tư còn rất hung hãn nhưng giờ ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
- Đồ chơi gì thế nhỉ?
Lâm Phàm cầm cự kiếm trong tay, tiếng hệ thống vang lên.
“Keng, phát hiện siêu Thần khí Thất Hệ Chiến Thần Kiếm"
Lâm Phàm gở bảy viên bảo thạch xuống nắm trong tay, nhìn trái nhìn phải một chút, hắn cảm nhận được trong bảy viên bảo thạch này có ẩn chứa sức mạnh, nhưng không lớn lắm.
Ngón tay hắn khẽ động.
Xoạt xoạt!
Bảy viên tinh thạch bị bóp nát.
Đám người hầu thấy Thần của minh bị người này một chưởng đập chết, nhất thời kinh khủng.
- Hắn đập chết Chiến Thần Hầu đại nhân rồi!
- A, đây là tinh hạch của siêu Thần Thú thất hệ không gì không xuyên thủng nha thế mà bị hắn bóp nát, tên thổ dân này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ hắn không biết những tinh hạch này quý giá cỡ nào à?
- Tinh hạch siêu Thần Thú thất hệ rất có giá trị, một tỉ tử
tinh tệ mới mua một viên đó.
Chạy, chạy đi, địch thủ rất mạnh, chúng ta không phải đối thủ của hắn đâu.
Bọn họ đã bị dọa tè ra quần, dùng hết sức bú sữa mẹ tới giờ chạy trốn, hận sau lưng không thể mọc thêm hai cái cánh để té cho nhanh.
Lâm Phàm khẽ cau mày nhìn bọn chúng, hắn nhẹ nhàng nâng tay, hư không nổ tung, một bàn tay cực lớn xuất hiện đập xuống bọn chúng.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, bụi bặm tung bay, cả đám biến thành tro bụi, một chút cặn bã cũng không sót lại.
- Đám này có lai lịch ra sao? Vô Tận đại lục không có ai giống bọn chúng thì phải?
Lâm Phàm nghi ngờ thầm nghĩ.