Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nhà cũ Lâm gia.
Gia chủ bảy gia tộc lớn tụ tập cùng một chỗ lẫn thảo luận với nhau.
- Lần này, những đệ tử Hàm Ngọc mang về thật quá kiêu căng.
- Ta thấy chúng không để chúng ta trong mắt, ánh mắt của chúng nhìn chúng ta giống như nhìn súc sinh ấy.
- Lời này ngươi nói không đúng rồi, làm gì so sánh chúng ta với súc sinh chứ?
- Ta không có ý nói như thế, mà là cảm giác của ta khi thấy bọn họ nhìn chúng ta thôi.
- Aiii, thực lực bản thân không được. cũng chỉ mãi mãi ăn nhờ ở đậu thôi, ngươi nhìn Lâm huynh đi, nữ nhi tiến nhập tông môn, còn nhi tử ba năm không có tin tức, lần này khuê nữ mang sư tỷ về, lại gặp bọn người cao ngạo như vậy, sợ rằng hiện tại, Lâm huynh cũng đang đau khổ chóng đỡ đi.
- Chúng ta có nên đến xem một chút không?
- Đừng, chúng ta tới đó chỉ quấy rối thêm thôi, trước nhìn tình huống một chút rồi tính.
- Được.
Bảy người chau đầu, ghé tai thảo luận.
Sau khi Lâm Hào Minh về tới nhà, phát hiện sực việc càng lúc càng khiến hắn nhức đầu, mấy tên này tựa như tổ tông nhà hắn vậy, sau khi đến Lâm gia, coi trên dưới Lâm gia như hạ nhân nhà bọn hắn, nếu không phải thực lực đối phương quá mạnh, hắn cũng đã trở mặt rồi.
Trên bàn cơm.
Lâm Hào Minh không ngồi tại ví trí chủ vị, bởi vì chỗ đó, Ninh Thiết Khôn kia đã ngồi rồi.
- Các vị mời dùng cơm.
Lâm Hào Minh khách khí cười nói.
Lâm Phi Tuyết, Lâm Lan Nhi, cùng Lâm phu nhân ngồi một bên không lên tiếng, các nàng cảm giác tình huống hiện trường có gì đó không đúng.
- Không cần đâu, đồ ăn phàm tục ta ăn không vào.
Ninh Thiết Khôn nói, sau đó lấy một viên đan dược nuốt vào bụng.
Một trong ba vị sư tỷ đi cùng Lâm Hàm Ngọc, nàng có quan hệ với Hàm Ngọc không tệ, thấy thế bèn cầm đũa lên bắt đầu ăn.
- Cũng không tệ lắm, mùi vị rất ngon.
Lâm Hàm Ngọc cảm kích nhìn Tiêu Ngọc Nhã sư tỷ.
Còn hai vị sư tỷ khác giống như Ninh Thiết Khôn, không hề động đũa, chả thèm liếc mắt nhìn món ăn trên bàn nữa là khác.
- Vậy thì ăn nhiều một chút, đa tạ các vị chiếu cố tiểu nữ trong tông môn.
Lâm Hào Minh lên tiếng cảm tạ.
- Ngọc nhi, ta nghe cha con nói, con đã trở thành ngoại môn đệ tử, vậy ngoại môn đệ tử này là thế nào? Có phải tốt hơn trước đây rất nhiều không?
Lâm phu nhân hỏi.
Lâm Hàm Ngọc còn chưa biết nên nói thế nào, cái chức danh ngoại môn đệ tử này chả có địa vị gì, hàng trăm, hàng ngàn để tử ngoại môn còn không bằng một tên nội môn đệ tử, có thể nói ngoại môn đệ tử chỉ như giun dế, nhưng vì để người nhà an tâm, Lâm Hàm Ngọc tự nhiên gật đầu trả lời.
- Vâng rất tốt, sau khi trở thành ngoại môn đệ tử, cuộc sống của con tốt hơn trước đây rất nhiều.
- Chỉ cần tốt là được rồi.
Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phi Tuyết và Lâm Lan Nhi đang vùi đầu ăn cơm nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nói.
- Nếu ca ca cũng được vậy thì tốt quá.
- Cha, ba năm qua, thật không có một chút tin tức của tiểu đệ sao?
Lâm Hàm Ngọc hỏi.
Sau khi nàng vào tông môn mới biết tình huống trong các tông môn, trong đó, các đệ tử cạnh tranh rất ác liệt, nơi đó cũng tràn đầy nguy cơ, nếu như ba năm không có kỳ tin tức gì, tình huống này nàng thật sự không dám tưởng tượng.
Lâm Hào Minh gật đầu.
- Ừ, đã ba năm rồi, nó không có một chút tin tức, ta cũng không biết tiểu tử này đang làm gì nữa.
- Ta nhìn quá nửa đã lành ít dữ nhiều rồi.
Ninh Thiết Khôn mở miệng nói.
Hắn không để tâm mọi người chung quanh nghĩ gì, nên cứ nói thẳng ra.
Quả nhiên, sau khi hắn lên tiếng, vẻ mặt đám người Lâm Hào Minh hơi đổi.
Lâm Lan Nhi trực tiếp phản bác.
- Ngươi nói bậy, anh trai ta sẽ không bị sao hết.
- Hả?
Ninh Thiết Khôn biến sắc, có chút tức giận.
Lâm Hàm Ngọc biết bối cảnh Ninh Thiết Khôn, nhất thời bị doạ, sắc mặt trắng nhợt, nàng không quen Ninh Thiết Khôn, nhưng một vị sư tỷ quen biết hắn, lần này cùng ba vị sư tỷ trở về, nửa đường gặp Ninh Thiết Khôn này, mình chỉ quen biết nữa vời với đối phương mà thôi.
Nhưng sư tỷ khách khí rất với hắn, nàng tự nhiên biết, người này mình không thể trêu chọc.
- Ta nói bậy?
Thần sắc Ninh Thiết Khôn cứng ngắc, tức giận hỏi lại, Lâm Lan Nhi thấy như thế, nhất thời bị doạ sợ, ngây ngốc ngồi một chỗ.
- Ninh công tử xin bớt giận, tiểu muội còn nhỏ nên không hiểu chuyện.
Lâm Hàm Ngọc nhẹ giọng giải thích.
Sư tỷ Tiêu Ngọc Nhã bên cạnh cũng vội vàng nói.
- Ninh công tử, không nên vì chuyện nhỏ này mà tức giận?
Lâm Hào Minh cũng vội vàng xin lỗi.
Lần này, Hàm Ngọc mang theo bạn trở về, tuy bọn họ rất không thích nhưng có biện pháp gì, đối phương không đơn giản, nếu như đắc tội, Lâm gia bọn họ lấy cái gì mà chống lại người ta.
Huống hồ khuê nữ vẫn còn trong tông môn, nếu đắc tội đối phương, đối phương sẽ làm khó dễ khuê nữ nhà mình, đến lúc đó, không biết làm thế nào cho phải.
- Hừ.
Ninh Thiết Khôn hừ lạnh, sau đó như quân vương cao cao tại thượng nói.
- Như nếu có lần sau, ta sẽ không buông tha.
- Ô ô...
Lâm Lan Nhi sợ quá, khóc rống lên, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Trong lòng Lâm Hàm Ngọc phẫn nộ, nhưng không dám phát tác.
Lâm Phi Tuyết cùng Lâm phu nhân đuổi theo Lâm Lan Nhi.
Trong lòng Lâm Hào Minh tuy không thích, nhưng chỉ có thể lúng túng cười xòa.
Tiêu Ngọc Nhã nhìn tình huống trước mắt, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Lâm Hàm Ngọc, biểu thị nàng cũng không có cách nào.
Địa vị tên Ninh Thiết Khôn phi phàm, không phải người bọn họ có thể đối kháng, chỉ có thể nhịn một chút.
Một bữa cơm dị thường lúng túng, đám người Lâm Hào Minh không dám thở mạnh.
Lâm Hàm Ngọc mặc dù là đệ tử ngoại môn, trong mắt Ninh Thiết Khôn, nàng cũng chỉ như giun dế, không có gì khác biệt.
Ngày hôm sau.
Tin tức Lâm Hàm Ngọc trở về truyền khắp Thăng Long Thành, tất cả mọi người đều biết, địa vị trong tông môn mấy người theo Hàm Ngọc trở về còn cao hơn nàng.
Có nhiều người muốn kết giao một phen, nhưng khi nghe đối phương cũng không cho Lâm gia mặt mũi, tự nhiên cũng nhịn lại, loại người như thế vẫn nên quên đi.
Trên đường.
Đám người Ninh Thiết Khôn đi phía trước còn Lâm Hào Minh theo sau lưng, giới thiệu tình huống Thăng Long Thành cho bọn họ biết.
Ninh Thiết Khôn ngẩng đầu thật cao, không để bất luận người nào trong mắt.
Mọi người đi qua liền lập tức tản ra, không ai dám lên trước quan sát.
Lâm Hàm Ngọc ở bên cạnh thấy vậy, cực kỳ lúng túng, trong lòng oán giận vạn phần.
- Ninh công tử, nơi này chính là địa phương phồn hoa nhất của Thăng Long Thành.
Lâm Hào Minh nói.
- Ừm.
Ninh Thiết Khôn gật đầu.
Lúc này, mắt Ninh Thiết Khôn nhất thời sáng ngời, sau đó đẩy Lâm Hào Minh ra, lập tức tiến lên trước.
Lâm Hào Minh sơ sẩy, suýt chút đã bị đẩy ngã, may mà có người đỡ.
Ninh Thiết Khôn hưng phấn, bởi vì hắn nhìn thấy người quen.
- Chu sư huynh, Vương sư huynh, đã lâu không gặp.
Ninh Thiết Khôn đi tới trước một gian, hàng ôm quyền nói.
Hai người đang mua một ít đồ vật thế tục, nghe được thanh âm này, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó sững sờ.
- Há, hóa ra là Ninh huynh.
Đám người Lâm Hào Minh lập tức lên trước.
Ninh Thiết Khôn khinh thường nhìn đám người Lâm Hào Minh nói.
- Giới thiệu cho các ngươi một chút, hai vị này là đệ tử nội môn Thiên Địa Tông Chu huynh cùng Vương huynh.
Các sư tỷ Lâm Hàm Ngọc nghe được thân phận đối phương, nhất thời có chút kích động.
- Xin chào hai vị sư huynh.
Thiên Địa Tông là đại tông môn của Vô Tận đại lục, đệ tử nội môn trong đó không giống người thường, không phải những tông môn như bọn họ có thể sánh được.
Lâm Hào Minh nghe thấy đối phương là đệ tử Thiên Địa Tông, nhất thời kích động, đi lên trước kéo hai người nói.
- Xin hỏi...
Thời điểm Lâm Hào Minh còn chưa mở lời, Ninh Thiết Khôn đã biến sắc, một cước đá Lâm Hào Minh ra ngoài.
- Làm càn, hai vị sư huynh há là ngươi có thể lôi lôi kéo kéo, Lâm Hàm Ngọc quản tốt cha ngươi đi, nếu không sẽ chọc ra đại sự đó.
Ninh Thiết Khôn lạnh lùng nói.
- Ngươi...
Lâm Hàm Ngọc không thể nhẫn nhịn quát to nhưng sau đó vẫn thở dài một tiếng, nâng phụ thân dậy.
- Cha, có cơ hội hỏi sau vậy.