Một đêm lăn lộn mệt nhọc cứ thế trôi, đến gần trưa hôm sau tiểu Đào mới mơ màng thức giấc.
Cô mờ mịt nhìn trần nhà quen thuộc trước mắt, trong đầu lại hiện lên vô số hình ảnh điên cuồng đêm qua, cô giật mình muốn ngồi dậy lúc này mới phát hiện eo đang bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy.
Lạc Cẩn Du đang ngủ thì bị động tác của cô đánh thức, anh hé mắt nhìn cô gái bên cạnh lười nhác nói:
"Dậy rồi hả? Có còn cảm giác đang mơ nữa không?"
Tiểu Đào nhíu mày đẩy tay anh ra ngồi dậy, cô kéo căn che đi thân thể mình nhưng như thế trên người Lạc Cẩn Du liền trống trơn hơn phân nửa để lộ ra vòm ngực rộng lớn.
Tiểu Đào chớp mắt vội nhìn đi chỗ khác mím môi không hé một lời, Lạc Cẩn Du nhìn cô ngượng ngùng né trành thì rất thích thú mà tựa lưng lên tường nói:
"Ngượng ngùng sao?"
Tiểu Đào liếc mắt nhìn sang, đôi con ngươi trong vắt hiện lên sự tức giận không thể giấu.
"Anh không biết xấu hổ!"
"Xấu hổ là cái gì? Ông đây không biết."
Lạc Cẩn Du như tên lưu manh nhún vai ánh mắt như đèn pha không chút kiêng dè nhìn bờ vai nhẵn nhụi của cô, nói tiếp:
"Ngủ cũng đã ngủ, không lẽ bây giờ em còn muốn xem đây là mơ ư?"
Tiểu Đào tức giận đến hơi thở phập phồng trừng mắt nhìn người đàn ông da mặt còn dày hơn vách tường nhà cô này.
Cô giận vì anh thừa nước đục thả câu, càng giận hơn là cô không biết tự giữ thân mình nên mới ra tình cảnh này.
Nhưng mà...
Tiểu Đào cắn răng hai mắt ngập nước nhìn Lạc Cẩn Du chằm chằm, Lạc Cẩn Du ngược lại giống như một bá vương nằm đó kiêu ngạo hất cằm nói:
"Ánh mắt đó là em đang muốn đánh tôi sao?"
Tiểu Đào chớp mắt cố vơi đi sự đau rát trong đáy mắt, cô lành lạnh nói:
"Anh đi đi."
Trinh tiết quan trọng nhưng mạng sống quan trọng hơn, dù cô có làm ầm lên thì chưa chắc phần thắng sẽ thuộc về mình không khéo lại chọc điên tên nhiều tiền lắm của này, thôi thì cứ đường ai nấy đi là cách tốt nhất rồi.
Nhưng sao vẻ mặt của người đàn ông này càng ngày càng đáng sợ vậy nhỉ?
Lạc Cẩn Du muốn cười cũng cười không nổi nữa, lạnh mặt nhìn con nhóc chết tiệt trước mặt anh này gằn giọng hỏi:
"Em vừa nói gì? Nói rõ ràng lại lần nữa cho tôi!"
Tiểu Đào vô thức rụt cổ lại, nhưng vẫn kiên cường nói ra suy nghĩ của mình.
"Tôi nói anh đi đi, chúng ta coi như gặp dịp thì chơi, xuống giường đường ai nấy đi thật sòng phẳng."
"Ha... haha..."
Lạc Cẩn Du cười khan hai tiếng hung hăng mà gầm lên:
"Được lắm Đào Lâm Lâm! Em hiện tại, đi ra ngoài cho tôi đừng để tôi thấy cái bản mặt của em!"
Tiểu Đào run lên một cái ấm ức vô cùng, cô muốn nói đây là nhà của cô mà. Nhưng khi chạm đến ánh mắt hung dữ của Lạc Cẩn Du cô chỉ đành im lặng xuống giường.
Nhưng trên người cô không mặc gì, nên tiểu Đào ngại ngùng thẳng tay giật lấy chăn quấn quanh người rồi nhắm mắt chạy đi không dám nhìn thân thể trần như nhộng của Lạc Cẩn Du.
Lạc Cẩn Du đang rất tức giận còn bị cô giành đi chăn, thế là anh trợn to mắt trần truồng nằm đó tức đến muốn xì bọt mép, gầm lên như sói tru.
"Mẹ kiếp! Em chơi ông đây à!"
Lạc Cẩn Du anh lần đầu lên giường với gái sáng ra lại bị đuổi đi không thương tiếc, gì mà gặp dịp thì chơi xuống giường sòng phẳng?
Con mẹ nó, là ai dạy cô nói mấy câu như tra nữ vậy hả?
Còn nữa, ngay cả chăn cũng không chừa cho anh! Đúng là con nhóc khốn khiếp!
Lạc Cẩn Du ở một mình trong phòng ngủ tiêu hoá cơn giận gần một tiếng đồng hồ, tiểu Đào bên ngoài đã nấu được gói đang xì xụp ăn.
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy anh từ phòng tắm đi ra, quần áo chỉnh tề chỉ có mỗi mái tóc hơi ướt và cả cái khăn trên tay.
Tiểu Đào nuốt mì xuống bụng, chần chừ mãi vẫn là lên tiếng nói:
"À cái đó..."
"Cái gì!"
Lạc Cẩn Du hung dữ quát lại một tiếng, tiểu Đào mím môi nói:
"Khăn đó là của tôi, nếu anh muốn dùng sao không kêu tôi đi lấy cái khác."
Lạc Cẩn Du hiện tại cả người như ăn phải cả cân thuốc nổ, vừa chạm đến đã bùm bùm nổ vang.
"Tôi thích, được không?"
Tiểu Đào há miệng không nói được lời nào, liền cúi đầu tiếp tục ăn mì không muốn để ý đến tên tính khí thất thường này nữa.
Lạc Cẩn Du ném cái khăn qua một bên đi đến nhìn nhìn cô, cơn tức lại tăng thêm một bậc anh lạnh lùng hỏi:
"Của tôi đâu?"
Tiểu Đào ngốn mì trong miệng ngẩng đầu nhíu mày khó hiểu hỏi ngược lại.
"Cái gì của anh?"
Lạc Cẩn Du hít vào thở ra, chỉ tay vào bát mì của cô.
"Em đừng nói chỉ nấu có một phần nhé?"
Tiểu Đào chớp mắt hai cái, hỏi:
"Anh mà cũng ăn mì hả?"
Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi đưa tay cào tóc, tiểu Đào thấy anh như thế thì chả hiểu gì cả. Cô chỉ hỏi thật thôi mà, thường những ông chủ lớn như anh thì làm gì chịu ăn mì tôm chứ.
Lạc Cẩn Du đưa tay chỉ chỉ cô một cái nghiến răng nghiến lợi nói:
"Em được lắm, tôi ra sức hầu hạ em từ trên giường đến xuống giường vậy mà em sáng ra hết đuổi lại bỏ đói tôi. Được lắm Đào Lâm Lâm!"