Hàng mi cong dài của cô khẽ rũ xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ suy tư, phỏng chừng mười giây sau cô mới nghiêm túc lấy ra một hộp chocolate nhập khẩu đưa cho cậu.
"Em không xem miễn phí đâu."
Cô nói rất chân thành, ánh mắt lại mang theo vài phần ngây ngô của một đứa trẻ.
Nghiêm Trạch Viễn vươn tay nhận lấy hộp chocolate, trong mắt ẩn chứa ý cười nhưng ngoài mặt vẫn hết sức thờ ơ.
Sau khi đạt được mục đich cậu lập tức xoay người rời đi.
Suốt cả buổi chiều, ánh mắt của Ninh Lạc Điền chưa từng rời khỏi bóng dáng cao lớn của cậu. Nghiêm Trạch Viễn chơi bóng rất giỏi, cậu có tốc độ, có kỹ thuật, ngoài ra cậu còn sở hữu một chiều cao vô cùng lý tưởng.
Trong tương lai, cô rất hy vọng cậu sẽ gia nhập vào đội bóng của trường, đến lúc đó cô sẽ suy nghĩ đến việc gia nhập vào đội cổ vũ..
"Ôi lại vào lưới rồi."
"Thủ khoa của chúng ta thật lợi hại nha."
"Điều đó là đương nhiên."
Trời đã gần sụp tối, nhóm nữ sinh kia vẫn cổ vũ cực kỳ nồng nhiệt.
Ở bên kia sân bóng, Ninh Lạc Điềm chỉ ngồi yên trên ghế, mỗi khi cậu ghi bàn sẽ vô thức nhìn về phía cô, mà lần nào Ninh Lạc Điềm cũng nở một nụ cười thật rạng rỡ rồi vỗ tay cho cậu.
Tối hôm đó, Ninh Lạc Điềm gửi cho cậu một tin nhắn: "Ngày mai anh vẫn đến chơi bóng chứ?"
Rất lâu sau Nghiêm Trạch Viễn mới trả lời cô: "Tùy tâm trạng."
Ninh Lạc Điềm khẽ bĩu môi, sau đó chăm chú gõ chữ: "Anh đã ăn chocolate của em chưa?"
"Rồi."
"Có ngon không?"
Nghiêm Trạch Viễn không trả lời nữa.
Cô tức tối vùi đầu vào trong chăn, thầm mắng cậu một tiếng rồi tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu: "Sao không trả lời em?"
Cậu đáp: "Chúng ta chia tay rồi."
Ninh Lạc Điềm có chút ngẩn ra, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ lạnh lẽo kia một hồi lâu, cuối cùng tắt điện thoại đi ngủ.
Cô nghĩ từ nay cô nên an phận một chút thì hơn, chính cô là người đã đề nghị chia tay, vậy mà bây giờ lại mặt dày bám lấy người ta. Cô đúng là điên rồi!
Sáng hôm sau Ninh Lạc Điềm tới lớp rất sớm, hiện tại có ba bốn ban học đang chụm lại xem từ vựng, cô cũng lấy giáo trình ra ôn bài.
Vị trí bên cạnh có người vừa ngồi xuống, Ninh Lạc Điềm vội vàng nhìn sang, hoá ra là cậu, cái tên thiếu niên mặt mày khinh khỉnh đó.
Khuôn mặt không để lộ cảm xúc, cô chỉ nhìn lướt qua cậu một cái rồi tiếp tục cúi đầu, cô đã hạ quyết tâm sẽ không để ý tới cậu nữa, không ngờ cái người đêm qua còn nói bọn họ đã chia tay bây giờ lại chủ động đến tìm cô.
Nghiêm Trạch Viễn ung dung gác hai chân lên bàn, cậu cũng im lặng, lát sau mới lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng nhưng không châm lửa.
Ninh Lạc Điềm nghe được âm thanh lách cách phát ra từ chiếc bật lửa, cô nắm chặt chiếc bút trong tay, cố gắng hít thở thật sâu.
Cuối cùng Nghiêm Trạch Viễn cũng châm lửa, còn cố ý hà khói thuốc cay nồng vào mặt cô. Ninh Lạc Điềm tức giận đẩy cậu ra: "Anh muốn hút thuốc thì về nhà mà hút, ở đây là trường học."
Nghiêm Trạch Viễn cười khẩy một tiếng, khàn giọng hỏi: "Sao? Em muốn quản tôi?"
Ninh Lạc Điềm chịu hết nổi rồi, dứt khoát đứng dậy, trong lớp vẫn còn rất nhiều chỗ trống tại sao cô phải ngồi chung với cái tên không nói lý lẽ này chứ.
Sau khi Ninh Lạc Điềm chuyển sang một chỗ ngồi khác, Nghiêm Trạch Viễn cũng đi theo cô, nhưng lần này cậu không hút thuốc nữa mà chỉ ngồi bên cạnh khoanh tay nhìn cô.
Ninh Lạc Điềm hậm hực mở giáo trình ra, miệng lẩm bẩm: "Bám dai như đỉa."
Mày kiếm của cậu hơi nhăn lại, lời này của cô quả thật có chút khó nghe.
"Em nói ai là đỉa?"
Ninh Lạc Điềm liếc cậu một cái: "Em đang học từ vựng, anh không thích thì tìm chỗ khác ngồi đi."
Sắc mặt của Nghiêm Trạch Viễn chợt trầm xuống, Ninh Lạc Điềm cũng mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt của người bên cạnh, cô biết cậu sắp nổi trận lôi đình rồi, vì thế nhanh chóng thu dọn 'hành lý'.
"Em bỏ quên điện thoại ở phòng rồi, bây giờ em phải quay về một chuyến."
Thấy cô sắp sửa bỏ chạy đến nơi, Nghiêm Trạch Viễn mặt không biến sắc vươn tay túm lấy ba lô của cô, đôi mắt cậu đỏ ngầu: "Muốn chạy hả?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!