Ninh Lạc Điềm nằm yên chịu trận cho đến khi cậu phát tiết xong, cô rũ mắt nhìn chất dịch màu trắng trên bụng mình, từ từ điều chỉnh lại hô hấp.
Bầu trời lúc này đã bắt đầu sụp tối, khung cảnh trong xe cũng không còn rõ ràng nữa, Ninh Lạc Điềm vội vàng thu lại đôi chân đã tê cứng trên vai cậu, cánh tay yếu ớt nhặt từng món quần áo lên.
Lúc này tâm tình của Nghiêm Trạch Viễn mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhận thấy áo của cô đã không mặc được nữa cậu lập tức cởi áo sơ mi của mình đưa cho cô.
"Em mặc tạm áo của anh đi."
"Cảm ơn, em về phòng thay áo rồi sẽ trả lại cho anh." Cô miễn cưỡng nhận lấy, giọng điệu vô cùng khách sáo, Ninh Lạc Điềm cô chỉ khách sáo với người lạ mà thôi.
Cô biết Nghiêm Trạch Viễn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, vì vậy cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu nhằm phân rõ ranh giới với cậu: "Chúng ta đã chia tay rồi, từ nay em sẽ ở lại ký túc xá."
Phản ứng của Nghiêm Trạch Viễn không nằm ngoài dự liệu của cô, cậu kích động giữ chặt lấy cô, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
"Em đã hứa sẽ không rời xa anh, tại sao bây giờ lại muốn nuốt lời?"
Cổ tay bị cậu dùng sức đến đỏ ửng, cô cũng không để ý.
Đúng là cô đã từng hứa sẽ không rời xa cậu, nhưng biết làm sao được, lần này cô đành thất hứa với cậu vậy.
Ninh Lạc Điềm khẽ nắm lấy bàn tay có phần run rẩy của cậu, ngữ khí của cô nhẹ nhàng mà kiên định: "Em xin lỗi vì đã không giữ đúng lời hứa. Nhưng anh có từng đặt mình vào vị trí của em hay chưa? Anh nói đi là đi ngay, em lo cho an nguy của anh, anh lại bảo em đừng xen vào chuyện của anh. Anh bỏ đi biệt tích mấy ngày cũng chẳng buồn gọi về cho em, em ở nơi này lo lắng đến mất ăn mất ngủ cũng chẳng liên quan gì đến anh phải không? Nếu đã như vậy thì em còn cần tình yêu của anh làm gì? Sau này, sống chết của anh em cũng không muốn quản nữa, từ nay trở về sau.. chúng ta đường ai nấy đi."
...
Buổi chiều đầu tuần, Nghiêm Trạch Viễn chính thức quay lại trường học, hiện tại quan hệ giữa cậu và Ninh Lạc Điềm chỉ đơn thuần là bạn bè cùng lớp.
Sau một tuần vắng mặt, sự xuất hiện của cậu trở thành đề tài được bàn luận sôi nổi nhất, cụ thể là việc cậu lái siêu xe đến trường.
Ninh Lạc Điềm đã có mặt ở giảng đường từ rất sớm, những lời bàn tán về cô đều nghe được hết, nếu nói không quan tâm thì là nói dối, dù sao cô cũng còn tình cảm với cậu.
Bầu không khí trong lớp mỗi lúc càng thêm náo nhiệt, có người kích động hô lên:
"Tới rồi, tới rồi!"
"Thủ khoa của chúng ta quả nhiên là một nam thần."
"Nghe danh đã lâu hôm nay mới có cơ hội diện kiến nha."
Cũng có không ít người hóm hỉnh nói: "Ôi, kiểu con trai hoàn hảo như cậu ấy thì còn lâu mới có được tôi."
Ninh Lạc Điềm dứt khoát bịt tai lại, nữ sinh đang ngồi bên cạnh đột nhiên ôm mặt gào lên: "Đẹp trai quá!"
"Chuyện đó ai cũng biết mà, cậu hét lớn như vậy làm gì?" Cô buồn bực quay sang nói với nữ sinh kia, cô vừa mới chia tay với bạn trai, tâm trạng không tốt một chút nào!
Cô bạn kia dường như chẳng để ý gì đến cô, ánh mắt chỉ nhìn thẳng về một phía, môi trên và môi dưới cơ hồ không khép lại được.
Ninh Lạc Điềm cũng không thèm so đo với cô ta nữa, tiếp tục nghiên cứu giáo trình.
Bầu không khí xung quanh bỗng im ắng đến lạ thường, Ninh Lạc Điềm hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Một chiếc áo khoác da không biết từ đâu bay tới rồi yên vị ở trên bàn, tiếp theo là một chiếc ba lô màu đen, Ninh Lạc Điềm trợn mắt nhìn người thiếu niên đang đứng cách đó không xa, hai tay nhét vào túi quần, ánh mắt vô cùng hờ hững, một dáng vẻ bất cần đời.
"Tôi ngồi ở đây được chứ?"
Ninh Lạc Điềm phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chậm rãi gật đầu.
Cái tên mặt mày khinh khỉnh kia có thật là Nghiêm Trạch Viễn không vậy? Chỉ sau một đêm mà cậu đã thay đổi như vậy sao?
Trong lúc Ninh Lạc Điềm còn đang ngẩn ra thì cái tên mặt mày khinh khỉnh kia đã ngồi xuống bên cạnh cô, lấy điện thoại ra chơi game.
Không khí trong giảng đường đã sôi động trở lại. Có người tò mò muốn biết mối quan hệ giữa họ, có người lén nhìn cậu đang chơi game gì, cũng có người dùng ánh mắt đố kỵ nhìn về phía Ninh Lạc Điềm.
Lúc này cô bạn ngồi bên cạnh mới ghé vào tai cô hỏi nhỏ: "Cậu và thủ khoa đang hẹn hò à?"