Gần đây những người ở Nghiêm gia đã có thể tự do ra vào, tin tức Nghiêm Trạch Luân bất ngờ rút khỏi làng giải trí đã làm chấn động cả giới truyền thông suốt một tháng vừa qua.
Sau khi mang khẩu trang và đội mũ vào, Nghiêm Trạch Luân lập tức lái xe ra ngoài.
Nghe nói hôm nay là ngày cả nước chào đón các tân sinh viên. Ninh Lạc Điềm đã thi đổ vào ngành Quản trị kinh doanh ở đại học A, anh muốn đến đó xem cô một chút.
Hiện giờ tất cả các tân sinh viên đang được hướng làm hồ sơ nhập học, một khung cảnh đã rất thuộc nhưng lại khiến người ta vô cùng hoài niệm.
Xe của Nghiêm Trạch Luân dừng ở trước cổng trường, có vài bạn sinh viên chú ý đến giá trị của chiếc xe, đang chụm lại to nhỏ gì đó.
Ánh mắt của Nghiêm Trạch Luân nhìn lướt qua từng khuôn mặt rạng rỡ của các tân sinh viên nhưng không tìm được người mà anh ngày đêm nhung nhớ, hiện tại anh không tiện xuất hiện ở nơi đông người nên chỉ có thể ngồi yên trên xe.
Trước cổng trường có vô số người qua kẻ lại, anh nhìn đến hoa cả mắt luôn rồi.
Nghiêm Trạch Luân siết chặt vô lăng, hay là anh thử gọi điện cho cô?
Như vậy cũng không được, còn nhớ lần trước anh uống say rồi gọi điện cho cô, cuộc gọi đó kéo dài hơn 5 phút, anh không nhớ mình đã nói những gì, chỉ biết sau đó cô đã cho anh vào danh sách đen luôn rồi.
Đúng lúc này điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Là Ninh Quân Kiều.
"Anh nghe đây."
Giọng nói mềm mại của Ninh Quân Kiều từ đầu dây bên kia truyền tới: "Chúng ta gặp nhau một lát có được không?"
Bọn họ đã không gặp nhau một tháng trời, Ninh Quân Kiều thực sự rất nhớ anh.
"Được, một tiếng nữa hẹn gặp em ở chỗ cũ."
Anh lập tức đồng ý, anh vẫn còn trách nhiệm đối với Ninh Quân Kiều. Từ nơi này trở về Nghiêm gia sẽ mất khoảng 40 phút, anh muốn đợi cô thêm một lúc nữa.
Ở một nơi khác, Ninh Lạc Điềm đang tiếp chuyện với một nam sinh.
"Thật ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi."
Nam sinh có mái tóc màu bạch kim đột nhiên ngửa đầu cười lớn, giọng điệu vô cùng ngang ngược: "Có rồi thì sao? Sở trường của tôi là đập chậu cướp hoa đấy."
Ninh Lạc Điềm hừ lạnh: "Đó là chuyện của cậu."
Nam sinh kia định mở miệng khoác lác gì đó thì cảm thấy bả vai của mình nặng trĩu, vừa quay đầu nhìn đã bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của một thiếu niên.
"Hôm nay, ngay tại đây, tôi cho cậu cơ hội đập chậu cướp hoa. Muốn thử không?"
Nam sinh kia lập tức chào thua trước khí thế áp đảo của cậu.
"Không, không có hứng thú."
Đợi nam sinh kia đi rồi Nghiêm Trạch Viễn mới đưa cho cô cây kem ốc quế trong tay mình. Cô mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn thủ khoa!"
Nghiêm Trạch Viễn thong thả đút một tay vào túi quần, đáy mắt phảng phất ý cười: "Vẫn chưa gọi chán à?"
Ninh Lạc Điềm dùng sức gật đầu, chuyện này rất đáng để tự hào mà, bạn trai của cô là một sinh viên vô cùng ưu tú, điểm số của cậu gần như là tuyệt đối.
Bây giờ cái tên Nghiêm Trạch Viễn đã rất nổi tiếng ở trong trường rồi. Lúc nãy còn có mấy nữ sinh đến làm quen với cậu, những ai không đủ can đảm thì chỉ dám đứng nhìn từ xa, Ninh Lạc Điềm còn nghe bọn họ bàn tán rất nhiều về cậu, đại khái như:
"Nghe nói người đó là thủ khoa của trường chúng ta, tên của cậu ấy là Nghiêm Trạch Viễn thì phải."
"Cậu ấy có phải là diễn viên không? Nếu không sao lại đẹp trai như vậy chứ?"
"Nhưng mà con nhỏ đi bên cạnh cậu ấy là ai vậy? Bạn gái hả?"
"Không đâu, có lẽ chỉ là bạn bè bình thường thôi, chúng ta vẫn còn cơ hội nha."
Ninh Lạc Điềm không muốn để ý cũng không được, hiện giờ có rất nhiều nữ sinh đang để ý đến cậu. Vì vậy, khi vừa làm xong thủ tục nhập học cô liền kéo cậu rời khỏi trường.
Trước đó Nghiêm Trạch Viễn đã mua một căn nhà hai tầng ở gần trường học, hành lý của hai người cũng chuyển vào rồi. Ban đầu Ninh Lạc Điềm dự định sẽ ở ký túc xá của trường nhưng cậu không đồng ý, cậu muốn sống chung với cô.
Ông Ninh và Ninh Quân Kiều cũng không phản đối quyết định này của hai người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!