Nghiêm Trạch Tân cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, một tay ôm ngực một tay đỡ trán, nói không ra hơi: "Viễn, con muốn như thế nào?"
Lúc này Nghiêm Trạch Viễn mới nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh lùng mà xa cách, từ sau khi mẹ cậu qua đời, đây là lần đầu tiên cậu nhìn đến người cha này.
"Ông Nghiêm." Giọng cậu nhẹ tênh: "Ngồi xuống đi."
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Nghiêm Trạch Tân hiện lên vẻ thất thần, giây phút ấy ông ta chợt nhận thức được một điều, hoá ra người thiếu niên trước mặt đã không còn là con trai của ông ta nữa rồi.
Ngồi xuống vị trí đối diện với cậu, tinh thần của Nghiêm Trạch Tân đã hoàn toàn suy sụp.
Nghiêm Trạch Luân thấy mẹ mình sắp đứng không vững nữa thì vội dìu bà ta ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Trạch Tân.
"Viễn, anh biết mẹ anh làm như vậy là không đúng, nhưng dù sao bà ấy cũng đã tạ tội trước mẹ em rồi, em cũng đừng làm khó bà ấy nữa."
Dù Lương Tuyết có làm ra chuyện tán tận lương tâm gì thì cũng là mẹ anh, anh không thể bỏ mặc bà ấy. Ai cũng biết Nghiêm Trạch Viễn là một người không hề đơn giản, trước nay cậu vẫn luôn che giấu con người thật của mình.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng, Nghiêm Trạch Viễn không cất lời, tất cả mọi người cũng không dám hé răng.
"Lạc Điềm." Cậu đột nhiên nhìn về phía cầu thang, giọng nói ẩn chứa sự dịu dàng: "Lại đây."
Sự chú ý của mọi người lập tức dồn về phía Ninh Lạc Điềm, cô đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vừa ngơ ngác lại vừa bối rối, lát sau mới hoàn hồn lại, bước từng bước chậm rãi về phía sofa.
Nghiêm Trạch Viễn bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cô nghe lời ngồi xuống, từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ở phía đối diện, cô chưa gặp qua ông ta bao giờ.
"Sao mới ngủ mà đã dậy rồi?" Cậu không hề để ý đến những người xung quanh, nghiêng đầu hỏi cô.
Ninh Lạc Điềm chớp mắt một cái, ngây ngốc đáp: "Em mơ thấy ác mộng."
Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô cứ liên tục gặp phải ác mộng. Nghiêm Trạch Viễn có chút đau lòng, bàn tay khẽ xoa đầu cô, cả thế giới bỗng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Đợi anh giải quyết xong việc ở đây sẽ đưa em về nhà."
Ninh Lạc Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
"Anh Nghiêm." Cậu dời mắt về phía Nghiêm Trạch Luân, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có: "Trước hết tôi sẽ làm rõ một chuyện. Tôi thừa nhận việc khiến anh bị thương là lỗi của tôi, nếu mẹ anh cảm thấy bất bình thay anh thì có thể tìm tôi để giải quyết, đằng này bà ta cả gan động đến người mẹ đã khuất của tôi. Anh nói xem tôi phải làm thế nào đây?"
Nghiêm Trạch Luân từ từ thu hồi tầm mắt, từ khi có sự xuất hiện của cô, mọi suy nghĩ và cảm xúc trong lòng anh đã sớm trở thành một mớ hỗn độn.
"Các người làm mất thời gian của tôi quá." Giọng nói của cậu vẫn thờ ơ vô cảm như vậy: "Tôi nói rồi, tôi đã có quyết định của mình. Tôi cam đoan sẽ không làm khó Nghiêm phu nhân, điều đó cũng đồng nghĩa rằng anh Nghiêm đây phải đáp ứng hai điều kiện của tôi."
"Là hai điều kiện gì?" Anh hỏi.
Nghiêm Trạch Viễn khẽ nhếch môi: "Điều kiện thứ nhất, anh phải rút khỏi làng giải trí ngay lập tức."
Tất cả mọi người đều một phen sửng sốt.
Nghiêm Trạch Luân xem sự nghiệp diễn xuất chẳng khác nào mạng sống của mình, điều đó ai ai cũng biết. Yêu cầu đó của cậu chẳng khác nào bảo anh đi chết đi.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó tin hơn chính là thái độ của anh, chưa đầy ba giây anh đã gật đầu chấp thuận.
"Luân, không thể như vậy được." Một người mẹ như Lương Tuyết sao có thể chấp nhận được sự thật này, bà ta gần như gào lên.
Đối diện với cậu là một Nghiêm Trạch Luân vô cùng kiên định: "Vậy điều kiện thứ hai là gì?"
"Chấm dứt với Ninh Quân Kiều."
Điều kiện này quả thật không ai ngờ tới.
Ninh Lạc Điềm là người phản ứng đầu tiên, cô kích động nắm lấy tay áo cậu: "Viễn, anh vừa nói cái gì?"
"Nghiêm Trạch Viễn, cậu đừng ép người quá đáng!" Lương Tuyết cũng không giữ được bình tĩnh nữa, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Về phía Ninh Quân Kiều, cô chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Nghiêm Trạch Luân, nói không lo sợ thì là nói dối.
Trực giác của phụ nữ không thể xem thường được.
Phải, anh đã đồng ý, một chút kháng cự yếu ớt cũng không có.
Ninh Quân Kiều đành phải trở về Ninh gia, trước khi cô rời đi Nghiêm Trạch Luân đã nói:
"Tiểu Kiều, anh không thể làm khác hơn."
"Tiểu Kiều, đợi mọi chuyện dần lắng xuống anh sẽ tới tìm em."
"Tiểu Kiều, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không chối bỏ trách nhiệm."
Không biết từ bao giờ giữa bọn họ chỉ còn lại hai chữ trách nhiệm này.
Ninh Quân Kiều thật lòng yêu anh và cũng chỉ có một mình anh mà thôi, cô hy vọng anh cũng như vậy.
Nhưng mà tình yêu trên thế giới này vốn không thể cưỡng ép, cũng chẳng thể van xin..