"Nói, mẹ tôi đang ở đâu?"
Nghiêm Trạch Viễn siết chặt báng súng, cậu nhân từ cho Lương Tuyết thêm một cơ hội, tội ác mà bà ta đã gây ra cho dù có chết một vạn lần cũng không rửa hết tội.
Nhưng Lương Tuyết trước sau vẫn không chịu hé răng, nếu bây giờ nói sự thật cho cậu biết có khi còn chết sớm hơn.
Bà ta chưa muốn chết sớm như vậy!
Cảm thấy hình tình có vẻ không ổn, Ninh Quân Kiều lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh bà ta, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bác gái, bác đừng chần chừ nữa."
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng khiến người ta sợ chết khiếp.
Lương Tuyết vẫn không sao mở miệng được.
Lúc này Ninh Lạc Điềm đã không thể đứng yên được nữa, cô không thể trơ mắt nhìn cậu biến thành một tên tội phạm giết người, dù có chết cô cũng phải ngăn cậu lại!
"Viễn."
Trước ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của mọi người, Ninh Lạc Điềm từng bước từng bước đi tới gần người thiếu niên, một bàn tay trắng nõn từ từ ôm ngang thắt lưng cậu, giọng nói của cô mềm mại nhưng không giấu được sự run rẩy.
"Hôm đó anh đã nói sẽ không làm gì dính dáng đến pháp luật, em biết anh đang rất giận, nhưng chuyện này chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết được không anh? Tương lai của anh còn rất dài..."
Nghiêm Trạch Viễn không bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, hừ lạnh một tiếng. Ninh Lạc Điềm chợt rùng mình, rùng mình là vì người thiếu niên này đã quá mức xa lạ với cô rồi.
Trong mắt cậu lúc này chỉ có sự khát máu!
"Tương lai của anh không đến lượt em quan tâm. Mau tránh sang một bên!"
Một câu nói của cậu tựa như ngàn mũi dao xuyên thẳng vào lồng ngực cô, đau đến không thở nổi.
"Viễn."
Ninh Lạc Điềm ngẩng đầu lên nhìn cậu. Phải, cô không bỏ cuộc, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
"Nếu hôm nay anh vẫn muốn làm theo ý mình thì em sẽ xem những lời anh từng nói, những gì anh từng làm đều là giả cả, chúng ta sẽ kết thúc tại đây."
Nếu hôm nay mọi chuyện không thành ra như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời này.
Nhưng nếu không có ngày hôm nay, cô cũng sẽ không bao giờ biết được cậu có thể tuyệt tình đến mức nào.
"Kết thúc thì kết thúc. Ninh Lạc Điềm, em nghĩ tình yêu của em đáng giá bao nhiêu?"
Ánh mắt của Nghiêm Trạch Luân nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn của cô, cánh tay đó đang từ từ rời khỏi thắt lưng cậu, trái tim anh cũng từ từ thắt lại, rất muốn tiến đến ôm cô vào lòng nhưng anh không thể.
Ninh Lạc Điềm lặng lẽ lau đi làn nước chỉ vừa ngưng đọng nơi khoé mắt, giờ phút này cô bình tĩnh hơn mình tưởng, cô nghĩ rằng khi nghe những lời đó cô sẽ khóc lóc mấy ngày mấy đêm.
Khóc thì có ích gì?
Cô vừa nhớ ra một chuyện, trước giờ Nghiêm Trạch Viễn rất ghét việc phải lựa chọn một trong hai, vừa rồi cô đã ngu ngốc biến mình thành một lựa chọn của cậu.
Ninh Lạc Điềm từ từ nhắm mắt lại, đôi chân từng bước từng bước lùi về sau.
"Xin lỗi vì đã khiến anh không vui."
Nghiêm Trạch Viễn lạnh lùng liếc mắt, nhìn thấy trên môi cô là một nụ cười vô cùng thê lương, khoảnh khắc ấy cậu thấy tim mình rất đau, rất đau..
Khoé môi cậu khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng Ninh Lạc Điềm đã lên tiếng trước: "Vậy chúng ta chia tay. Cũng may tối qua em chưa nói với ba, anh cứ xem tình yêu của chúng ta bắt đầu không ai biết, kết thúc không ai hay đi."
Cô chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười với cậu lần cuối: "Cứ quyết định như vậy nhé?"
Đời vốn là vô thường, cô nhớ đến buổi tối hôm qua, cậu ôm lấy cô, hỏi cô vừa gặp ác mộng sao? Còn bây giờ cô mỉm cười với cậu, ở trước mặt mọi người nói rằng bọn họ
sẽ kết thúc tại đây.
Giá như đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy...
"Em đưa Lạc Điềm lên tầng đi, chuyện ở đây cứ giao lại cho anh." Nghiêm Trạch Luân vừa quan sát tình hình trước mắt vừa thì thầm vào tai của Ninh Quân Kiều.
Hốc mắt của Ninh Quân Kiều giờ đã bỏ bừng, cô cũng không muốn thấy em gái mình khổ sở hơn nữa, vội gật đầu một cái rồi nhấc chân bước qua.
Đúng lúc ấy, cổng lớn bất ngờ mở ra, ước chừng có đến năm, sáu chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chủ nhân của chiếc xe dẫn đầu khẩn trương bước xuống, Ninh Lạc Điềm nhận ra đó chính là Chung Lạc Ân, cô ta hiên ngang dẫn người tiến vào trong sảnh.
Ninh Lạc Điềm nheo mắt nhìn mười mấy người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen theo sau cô ta, tất cả đều mang theo vũ khí, cô có chút khiếp sợ, bất giác lùi về sau mấy bước.
Đau đớn trong mắt cậu vẫn chưa rút đi, lại bắt gặp dáng vẻ sợ hãi này của cô, Nghiêm Trạch Viễn từ từ thu súng về, lãnh đạm nói: "Đừng sợ, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm hại em."
Ninh Lạc Điềm nghi hoặc nhìn cậu: "Rốt cục anh muốn làm gì?"
Nghiêm Trạch Viễn không nói gì, xoay người nhìn về phía Chung Lạc Ân, đúng lúc cô ta vừa đi đến, nét mặt hơi căng thẳng nói nhỏ vào tai cậu: "Viễn, cậu phải bình tĩnh, bà ta đem hài cốt của mẹ cậu ném xuống sông rồi."
Đôi đồng tử của Nghiêm Trạch Viễn từ từ co rút lại, một luồng sát khí điên cuồng tràn ra.
Bình tĩnh? Mẹ nó, bảo cậu phải bình tĩnh thế nào đây?
Từ lúc đám người kia xuất hiện sắc mặt của Lương Tuyết đã trắng như tờ giấy, tuy không biết cô ta đã nói gì với cậu nhưng bà ta có một dự cảm rất xấu. Ở góc độ này, bà ta chỉ có thể thấy được bóng lưng cao lớn của cậu, cũng không biết khi cậu quay lại thì sẽ phát điên kiểu gì với bà ta.
Đột nhiên bà ta rất muốn bỏ chạy, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu..