Nghiêm Trạch Viễn trở về nhà lúc ba giờ sáng, Ninh Lạc Điềm vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy cậu đang ngồi ở sofa nhìn mình chằm chằm.
Cô sợ ngay người, lát sau mới chậm rãi đi tới trước mặt cậu. Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên đùi mình, gương mặt anh tuấn khẽ tựa vào bờ ngực đầy đặn của cô.
"Lúc nãy mơ thấy ác mộng sao?"
Ninh Lạc Điềm nhớ lại cơn ác mộng vừa qua, nhỏ giọng đáp: "Em mơ thấy mình bị rắn cắn."
Hơi thở của Nghiêm Trạch Viễn nóng rực phả lên người cô: "Bị cắn ở đâu?"
Nói đến đây Ninh Lạc Điềm có chút buồn cười, hỏi lại cậu: "Anh hỏi chuyện đó làm gì? Chỉ là ác mộng thôi mà."
Nghiêm Trạch Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng như nước, một bàn tay âu yếm vuốt tóc cô: "Rắn cắn ở đâu anh sẽ hôn ở đó."
"Anh đừng đùa nữa mà, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ngủ thôi."
"Xin tuân lệnh."
Sau đó Nghiêm Trạch Viễn ôm cô lên giường, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, không ai nói gì nữa, cả hai cứ thế chìm vào mộng đẹp.
Sáu giờ sáng, Nghiêm Trạch Viễn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, không lâu sau Ninh Lạc Điềm cũng rời giường đi tìm cậu. Cô đứng tựa lưng vào cánh cửa nhìn cậu bận rộn trong nhà bếp, khoảnh khắc này thật bình yên biết mấy.
Bất ngờ bị cô ôm lấy từ phía sau, Nghiêm Trạch Viễn chỉ cười thấp một tiếng rồi tiếp tục rán trứng. Ninh Lạc Điềm áp mặt vào lưng cậu, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.
"Thơm quá đi!"
Nghiêm Trạch Viễn khẽ nâng bàn tay đang quấn lấy thắt lưng mình, sau đó cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn. Mu bàn tay truyền đến cảm giác lành lạnh từ đôi môi của cậu, Ninh Lạc Điềm từ từ mở mắt ra, mỉm cười hạnh phúc.
"Mỗi ngày anh đều tự nấu bữa sáng sao?"
"Tùy tâm trạng." Cậu nhàn nhạt đáp.
Ninh Lạc Điềm vui vẻ buông cậu ra, nép sang một bên chăm chú quan sát: "Món trứng rán này cũng thật phức tạp."
Trong lúc ăn sáng, Ninh Lạc Điềm nhận được cuộc điện thoại của chị gái, nói rằng tan học hôm nay sẽ đến đón cô. Ninh Lạc Điềm mơ hồ cảm nhận được gì đó, gặng hỏi:
"Chị à, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Ninh Quân Kiều liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, nhìn vào một bên mặt sưng vù của anh, lặng lẽ trút tiếng thở dài: "Em đừng suy đoán lung tung, lo học tốt là được rồi."
Ninh Lạc Điềm mím môi đáp: "Em biết rồi ạ."
Ninh Quân Kiều nói thêm mấy câu với cô rồi cúp máy, ngẫm nghĩ một lát lại cất tiếng thở dài.
Đêm qua Nghiêm Trạch Luân về nhà rất muộn, lúc Ninh Quân Kiều phát hiện anh đang nằm bất tỉnh ở vườn hoa, trên người anh nồng nặc mùi rượu, cũng không biết đã nằm ở đó bao lâu rồi.
Dưới ánh trăng, cô vất vả dìu anh đứng dậy, khi đi qua hồ bơi, Nghiêm Trạch Luân đột nhiên hé mắt nhìn cô, cười đến ngây ngốc.
"Là em sao?"
Ninh Quân Kiều dùng sức đỡ lấy thân thể cao lớn của anh, trước giờ cô vẫn luôn dịu dàng với anh như thế: "Phải, là em."
Khuôn mặt điển trai của Nghiêm Trạch Luân từ từ áp sát vào cô, môi lưỡi triền miên, hương vị nồng nàn lan toả trong khoang miệng. Ninh Quân Kiều chợt nhận ra, đã lâu rồi Nghiêm Trạch Luân không hôn cô.
"Đừng sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm mà." Nghiêm Trạch Luân thoả mãn buông môi cô ra, ánh mắt đã rơi vào mê ly.
Ninh Quân Kiều không nhận ra có điểm nào bất thường, để mặc cho anh ôm mình, nhưng sự việc xảy ra sau đó khiến cô không kịp trở tay. Nghiêm Trạch Viễn không biết từ đâu chui ra hung hăng tóm lấy cổ áo của Nghiêm Trạch Luân, một cú đấm như trời giáng rơi xuống, anh bất tỉnh nhân sự.
Ninh Quân Kiều khiếp sợ nhìn người thiếu niên ở phía đối diện, ánh mắt của cậu hoàn toàn có thể hủy diệt cả thế giới.
"Rốt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Cô đứng chôn chân tại chỗ, hai bả vai không ngừng run lên.
Nghiêm Trạch Viễn thản nhiên đút một tay vào túi quần, đôi mắt giăng đầy tơ máu, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm dưới mũi giày mình.
Một khắc sau, cậu xoay người rời đi.
Bóng dáng cao lớn của cậu dần khuất sau đài phun nước, Ninh Quân Kiều lấy lại tinh thần, một lần nữa dìu Nghiêm Trạch Luân từ mặt đất đứng dậy.
Ninh Quân Kiều đau đầu vô cùng, suy đi nghĩ lại, cô quyết định không nói ra sự thật.
Khi Nghiêm Trạch Luân tỉnh dậy và hỏi về vết thương trên mặt mình, cô nói rằng đêm qua anh uống say không cẩn thận bị ngã. Nghiêm Trạch Luân nửa tin nửa ngờ, lát sau Ninh Quân Kiều gọi bác sĩ đến nhà xem vết thương cho anh, dù sao anh cũng là diễn viên, mặt mũi vẫn là trên hết.
Mấy ngày tiếp theo có lẽ anh sẽ rất nhàn rỗi, không thể đến trường quay, cũng không thể ra ngoài.
Ninh Quân Kiều đặt bữa sáng lên bàn cho anh, chần chừ một lúc rồi nói: "Buổi trưa em dự định sẽ ra ngoài một chuyến."
Nghiêm Trạch Luân khó khăn nuốt xuống một ít cháo lỏng, hờ hững hỏi: "Đi đâu?"
"Em có hẹn ăn trưa với Điềm Điềm."
Vừa nghe đến cái tên đó, sắc mặt của anh liền có chút thay đổi: "Thức ăn ở bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, em lại đang mang thai."
Ninh Quân Kiều hiểu ra, vội nói: "Vậy trưa nay em sẽ đưa con bé về đây ăn cơm với chúng ta."
"Được."