"Xem tới đâu rồi?"
Giọng nói trầm thấp từ tính cùng với động tác vuốt ve thân mật kia khiến toàn thân Ninh Lạc Điềm chợt run lên nhè nhẹ, cảm giác này cô cũng không biết phải diễn tả như thế nào, một cảm giác thật sự quá mới mẻ!
Dù là vậy, cô tự tin rằng mình có thể xử lý tốt tình huống này, vì đầu óc cô lúc này vẫn còn rất minh mẫn, chỉ là đến lúc phải đối mặt với nó, sự tự tin kia dường như đã giảm đi không ít.
Nhìn bức thư đang nằm trong tay, Ninh Lạc Điềm cố tỏ ra bình thản hết sức có thể để đáp lại lời cậu: "À, chỉ còn lại một bức cuối cùng này."
Nghĩ đến bàn tay của cậu vẫn còn đang giữ chặt lấy vai mình, cô dừng lại cân nhắc một chút rồi ngập ngừng cất giọng: "Nè, cậu..có thể buông tôi ra được không?"
Nghiêm Trạch Viễn chẳng những không làm theo yêu cầu của cô, ngược lại còn tỏ ra khá thích thú. Hàng lông mày cương nghị của cậu khẽ nhếch lên, môi mỏng quyến rõ càng thêm tiến sát về phía vành tai cô, khẽ thì thào:
"Sao vậy? Ở đây đâu có người ngoài, cậu ngại gì chứ?"
Ninh Lạc Điềm thừa biết cậu đang cố ý trêu chọc mình nhưng hai gò má của cô vẫn không khỏi nóng lên: "Không, cậu buông tôi ra đi mà.."
Lời của cô vừa dứt, bàn tay của Nghiêm Trạch Viễn liền nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, còn cậu thì nghiêng đầu hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô rồi nói: "Cô bé nhút nhát của tôi, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
Hàng lông mày của cô lập tức nhíu chặt lại khi nghe Nghiêm Trạch Viễn gọi mình là cô bé nhút nhát, mặc dù đã lường trước được việc sẽ bị cậu trêu chọc, nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Chẳng lẽ mục đích của cậu khi cho cô xem những bức thư này là chỉ để trêu chọc cô thôi sao?
"Cậu thôi đi, chuyện đó đã qua lâu lắm rồi!" Ninh Lạc Điềm dứt khoát hất tay cậu ra khỏi người mình, cô không thích cảm giác này một chút nào nhưng cái tên kia dường như rất có hứng thú.
Đúng là đáng ghét! Sau này có cơ hội cô nhất định sẽ trả thù! Còn bây giờ, cô chỉ muốn tập trung đọc nốt bức thư thứ bảy.
"Cậu muốn đọc tiếp sao?" Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên đoạt lấy đồ vật trong tay của Ninh Lạc Điềm, trước sự ngỡ ngàng của cô, cậu bình thản đem thư đặt vào trong hộp, sau đó cúi người bế ngang cô lên: "Cái đó để sau cũng được, bây giờ chúng ta có việc khác phải làm rồi."
Ninh Lạc Điềm phản ứng vô cùng quyết liệt, vừa đánh liên tiếp vào người cậu vừa sợ hãi hỏi: "Làm việc khác là làm gì chứ? Thả tôi xuống!"
Mặc kệ cô có phản kháng như thế nào, đôi chân của cậu vẫn thẳng tiến theo hướng phòng ngủ, sự im lặng của cậu trên suốt đoạn đường đi khiến Ninh Lạc Điềm càng thêm bất an.
Thẳng đến khi Nghiêm Trạch Viễn ôm cô cùng nằm xuống giường, Ninh Lạc Điềm mới thực sự rõ được ý đồ của cậu.
"Nghiêm Trạch Viễn, cậu định làm cái gì vậy hả? Tôi sẽ không cho phép cậu làm như vậy!" Nói xong câu đó, dự định trong đầu cô là sẽ vùng dậy phản kháng để thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, nhưng trước lúc cô hành động thì Nghiêm Trạch Viễn đã nặng nề khép mắt lại.
Gì chứ? Biểu hiện này không phải là muốn đi ngủ sao?
Vậy là cô đã hiểu nhầm cậu mất rồi!
Giữa lúc Ninh Lạc Điềm đang bối rối vì không biết phải làm gì thì giọng nói của Nghiêm Trạch Viễn bất ngờ truyền đến bên tai cô: "Lạc Điềm à, hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt, trong lúc tôi nghỉ ngơi, hy vọng cậu sẽ không rời khỏi tôi.."
Nghe cậu nói, Ninh Lạc Điềm lập tức nhìn lại tình trạng của mình, sau đó lại ngẩng đầu quan sát dáng vẻ hiện giờ của cậu, có lẽ vì quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ mất rồi.
"Ôm người ta chặt như vậy mà vẫn chưa an tâm sao?" Cô mỉm cười lẩm bẩm, cùng lúc đó bàn tay cô cũng nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng rộng lớn của cậu: "Nghỉ ngơi đi, hôm nay cậu đã vất vả nhiều rồi!"
Ninh Lạc Điềm giữ nguyên tư thế hiện tại của hai người, để một nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ tựa vào khuôn ngực ấm áp ấy, cô cũng từ từ khép mắt lại.
Chưa đầy 1 phút sau, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của hai người bọn họ..
...
"Lạc Điềm.."
Trong cơn mơ màng, Ninh Lạc Điềm chợt nghe có người gọi tên mình, giọng nói trầm ấm cùng với hơi thở quen thuộc ấy, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được.
"Viễn, có phải là cậu không?" Cô nở nụ cười trong vô thức, nhưng chỉ một giây sau, cô đột nhiên nhíu chặt hàng lông mày rồi ưỡn người kêu lên một tiếng: "Ưm.."
Cảm giác này, cảm giác mãnh liệt này rốt cục là gì vậy?
Hai mắt vốn đang khép chặt của cô lập tức nhảy bật lên, đập vào mắt cô lúc này là một cảnh tượng mà trước nay cô chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói đến việc trải nghiệm.
Cảm nhận được ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, Nghiêm Trạch Viễn liền dừng động tác của mình lại rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, thở dốc nói: "Xin lỗi vì đã tự ý chạm vào người cậu, nhưng mà tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa."
Nói rồi, Nghiêm Trạch Viễn lại tiếp tục dùng môi lưỡi của mình kích thích lên điểm mẫn cảm giữa hai chân cô.
Ninh Lạc Điềm còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì cảm giác mãnh liệt ấy lại một lần nữa chiếm lấy thân thể cô, theo từng động tác vô cùng thuần thục của cậu, cơ thể cô như tan ra thành nước, hoàn toàn không có chút sức lực nào để phản kháng lại.
"A..đừng mà.." Những ngón tay tinh tế của cô điên cuồng siết lấy khăn trải giường, làn da trắng mịn cũng dần chuyển sang hồng, ánh mắt đầy vẻ đê mê.
Dáng vẻ xinh đẹp này của cô càng khiến cho máu nóng trong người cậu thêm phần sôi sục, bàn tay đang cố định chân cô bỗng trượt lên một chút, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực gần như trần trụi của cô.
Ninh Lạc Điềm bị cậu tra tấn đến nổi không nói được lời nào, những gì phát ra từ miệng cô lúc này chỉ là tiếng kêu nhỏ vụn, nhưng đối với Nghiêm Trạch Viễn nó lại có tính sát thương vô cùng lớn.
Nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ thống khổ của cô, ngọn lửa mang tên dục vọng bên trong cậu nhanh chóng lan ra toàn thân, điều đó khiến cho cậu dần đánh mất khả năng kiểm soát hành vi của bản thân.
"Viễn, được rồi mà..ư.." Sự kích động của cậu, có lẽ Ninh Lạc Điềm là người cảm nhận được rõ nhất, cô có cảm giác cơ thể mình sắp đạt tới giới hạn rồi, nhưng tốc độ và lực đạo của Nghiêm Trạch Viễn lại không ngừng tăng lên, nó khiến cô gần như phát điên.
Khoái cảm mê người này, cô tin không một ai có thể cưỡng lại được, hiện tại cô cũng như vậy..