"Tôi khó chịu." Ninh Lạc Điềm khẽ nâng khuôn mặt đáng thương lên nhìn cậu, cảm giác rạo rực ấy khiến tay chân cô không thể nào ở yên được mà bắt đầu sờ soạng khắp người cậu. Lúc này thần trí của Nghiêm Trạch Viễn mới đáp xuống mặt đất, vừa buông hạ mắt đã thấy bàn tay hư hỏng của cô đang đặt trên bộ phận nhạy cảm giữa hai chân mình.
"Đừng phá tôi."
Hơi thở của cậu có chút nặng nề, vất vả lắm nới tách ra khỏi người cô, lúc cậu chuẩn bị đi vào toilet để lấy khăn lạnh cho cô lau người thì Ninh Lạc Điềm bắt đầu cởi quần áo.
"Ưm..nóng chết mình rồi."
Nghiêm Trạch Viễn đứng lặng người nhìn theo từng động tác gấp gáp của cô, thật là, cô cứ tiếp tục như vậy bảo cậu nhịn kiểu gì được chứ? Cậu siết chặt ly nước trong tay, cảm giác 'người anh em' bên dưới đã bắt đầu rục rịch.
Lúc bấy giờ, trên người Ninh Lạc Điềm chỉ còn hai mảnh nội màu xanh nhạt, da thịt hồng hào căng mịn của cô đều bại lộ trước mắt cậu. Hầu kết của Nghiêm Trạch Viễn khẽ trượt xuống một cái, tiếp đó cậu ngửa đầu uống cạn ly nước trong tay mình.
"Được rồi, tôi giúp cậu." Nghiêm Trạch Viễn đặt ly thủy tinh xuống, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể kiều diễm của cô.
Vài phút sau, căn phòng vốn yên tĩnh bất ngờ truyền đến tiếng thở dốc đầy hưng phấn của người con gái cùng với những âm thanh khiến người ta vừa nghe đã đỏ mặt tía tai.
"Ưm..a.." Ninh Lạc Điềm cong người đón nhận dòng khoái cảm mãnh liệt dâng xâm chiếm thân thể mình, hai mắt cô vẫn thủy chung khép chặt, trong vô thức, bàn tay cô lần mò xuống phía dưới, những ngón tay có chút run rẩy vuốt ve mái tóc đen mượt của cậu.
Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên thở hắt ra một hơi, cậu dùng ngón trỏ kéo chiếc quần lót nhỏ nhắn của cô sang một bên rồi trực tiếp vùi đầu vào nơi xinh đẹp ướt át đó.
"Thật thoải mái.."
Lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác này, hơn nữa xuân dược mà hai tên kia đã cho cô uống còn là loại cực mạnh, giờ phút này, Nghiêm Trạch Viễn mang đến cho cô cảm giác gì cô đều nói ra hết thảy.
"Aa..chỗ đó không được..ưm...đừng mà.."
Nghiêm Trạch Viễn lập tức dừng động tác của mình lại, trườn người lên thì thào vào tai cô: "Còn khó chịu không?"
Ninh Lạc Điềm vừa thở hổn hển vừa thành thật đáp: "Còn, tôi thấy khó chịu lắm."
"Vậy cậu có biết tôi là ai không?" Nếu cô trả lời đúng, cậu sẽ thoả mãn cô cũng như thoả mãn chính mình.
Ninh Lạc Điềm hé mắt ra nhìn cậu: "Cậu là.. Nghiêm Trạch Viễn."
Kỳ thực, kể cả khi tinh thần lẫn thể xác đều không hoàn toàn tỉnh táo, Ninh Lạc Điềm cũng chỉ nghĩ được cái tên ấy. Có lẽ thời gian gần đây cô đã nghĩ quá nhiều về cậu nên mới xảy ra tình trạng này.
Nghiêm Trạch Viễn nhận được câu trả lời mà cậu mong muốn liền cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn thật khẽ, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một cái bao cao su size lớn.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"
...
Trong căn phòng đầy vẻ xa hoa, Ninh Lạc Điềm vừa chập chờn mở mắt ra thì một cơn đau rát từ bụng dưới bất chợt truyền tới khiến cô không khỏi nhíu mày xuýt xoa.
"A..sao bụng của mình lại đau như vậy?" Cô lấy tay xoa lên chỗ đau kết hợp với hít thở sâu và đều đặn, kiên nhẫn thực hiện trong một phút, cuối cùng cơn đau kia cũng chịu rút đi. Ninh Lạc Điềm yếu ớt chống tay ngồi dậy.
Lúc này cô mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô thật sự hoang mang, may mắn là quần áo vẫn còn trên người cô, nếu không cô sẽ phát điên lên mất.
Ninh Lạc Điềm thử đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trời tối rồi, cô không cần biết nơi này là nơi nào nữa, cô muốn trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Cô nhớ ba, nhớ chị gái lắm!
Nghĩ thế, Ninh Lạc Điềm liền khẩn trương rời giường, cơn đau dưới thân vẫn chưa thực sự chấm dứt nên việc di chuyển có chút khó khăn, nhưng khi cô chỉ vừa chạm tay vào tay nắm của cánh cửa thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
Tiếng chuông đó..là của cô mà?
Ninh Lạc Điềm vội xoay người, tiếng chuông phát ra từ phía giường ngủ, cô bất đắc dĩ quay lại giường để tìm điện thoại. Sau khi vén chăn sang một bên, cô tìm thấy điện thoại của mình.. và ngay bên cạnh là một vệt màu hồng rất kỳ lạ.
Mặc kệ chuông điện thoại đang reo, cô tiến lại gần để quan sát kỹ hơn, theo như suy đoán của cô thì đó là máu! Ninh Lạc Điềm nhíu mày khó hiểu, sao lại có máu ở trên giường chứ? Lẽ nào bà dì của cô tới rồi?
Cô lắc đầu thật mạnh, không đâu, chu kỳ của cô vừa kết thúc vào tuần trước mà. Vậy chỉ còn một khả năng là cô đã bị người ta cướp đi lần đầu tiên, chả trách bụng dưới của cô lại đau đến như vậy.
Giây phút cô phát hiện mình không còn thứ quý giá nhất của một người con gái, cả bầu trời như đổ sập xuống, Ninh Lạc Điềm bị nhấn chìm giữa đống hoang tàn ấy, thương tích đầy mình.
Cô nhớ rõ trước đó hai người lạ mặt đưa lên taxi và hiện giờ cô đang ở một khách sạn sang trọng, bọn chúng quả thực đã làm chuyện đồi bại đó với cô rồi bỏ trốn sao?
Nước mắt bỗng trào ra như mưa, trái tim cô tựa như chết lặng, cô thực sự không tin rằng chuyện khủng khiếp này lại xảy ra với mình, rốt cục thì cô đã làm gì sai chứ?
"Mình không muốn như vậy đâu, mấy tên khốn đó thực sự đã.."