Ninh Lạc Điềm kiên nhẫn quan sát bọn họ thêm một lúc nữa thì Phương Nhã gửi tin nhắn đến cho cô với nội dung: "Bây giờ anh ấy mời mình đi ăn rồi. Điềm Điềm, cậu về nhà trước đi nhé! Sau buổi hẹn hò này mình sẽ có quà hậu tạ cho cậu đấy! Yêu cậu nhiều!"
Đọc xong đoạn tin nhắn, cô đưa mắt xem thời gian trên góc trái màn hình, gần 5 giờ chiều rồi! Cô cất điện thoại vào túi áo khoác, đợi Phương Nhã và bạn trai rời đi cô mới vẫy tay gọi phục vụ đến để thanh toán.
Trong lúc Ninh Lạc Điềm đang đứng đón taxi, một cơn choáng váng bất ngờ ập tới khiến hai chân cô lảo đảo suýt nữa thì ngã ra đất, may nhờ có hai người thiếu niên tốt bụng đã kịp thời đỡ lấy cô.
"Em không sao chứ người đẹp?" Một trong hai tên giả vờ quan tâm hỏi.
"Để bọn anh bắt taxi giúp em nhé!" Tên còn lại cũng vô cùng nhiệt tình.
Ninh Lạc Điềm cảm thấy đầu óc của mình ngày càng trở nên mơ hồ, bên tai là hai giọng nói vô cùng lạ lẫm. Cô nhíu chặt hàng lông mày, lúc nãy cô rõ ràng đâu có đụng tới giọt rượu nào sao bây giờ lại thành ra thế này?
Cô lắc đầu mấy cái để lấy lại sự tỉnh táo, nghe qua cách nói chuyện của hai tên kia, cô biết chắc bọn chúng không phải là người tốt. Nhưng ngay khi Ninh Lạc Điềm vừa định đẩy bọn chúng ra thì cả người cô như tan ra thành nước, hoàn toàn không có chút sức lực nào, đầu óc một phen quay cuồng.
"Các người là ai? Mau buông tôi ra đi." Cô nghe được giọng nói khàn đặc của chính mình, khuôn mặt xảo trá của hai tên kia cứ thoát ẩn thoát hiện ở trong mắt. Cô thở dốc không ngừng, cảm giác từng tế bào trên người mình như đang nóng chảy, cô khổ sở nuốt từng ngụm nước bọt: "Nóng quá, khát nước.."
Hai tên thiếu niên thấy biểu hiện này của cô liền buông lời dụ dỗ:
"Đợi bọn anh một chút, nước mát sắp đến rồi mỹ nhân à."
"Lát nữa bọn anh sẽ cho em uống thật nhiều nước, haha..."
Cả hai đều nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng, chiếc taxi mà bọn chúng gọi vẫn còn ở rất xa, thực sự không thể đợi được nữa. Một tên hết kiên nhẫn nói:
"Hay là xử nó tại đây luôn đi, tao sắp chịu không nổi, con nhỏ này ngon thật đấy!"
"Mày điên hả? Giữa ban ngày ban mặt, muốn vào tù ngồi thì cứ việc."
"Chết tiệt, sao cái chiếc taxi kia lại lâu đến như vậy?"
"Mày gấp gáp cái gì? Trước sau gì mỹ nhân này cũng thuộc về mình thôi, kiên nhẫn chút đi."
"Ừ, mày nói cũng đúng!"
Ninh Lạc Điềm vừa chịu đựng cơn rạo rực trong người, vừa lắng tai nghe tên kia cãi cọ qua lại. Cô nhận thức được bản thân đang gặp nguy hiểm nhưng không lại khán cự nổi, rốt cục thì bọn chúng đã dùng cách gì để khiến cô thành ra thế này?
Chết tiệt, bọn chúng muốn giở trò gì với cô chứ?
Biết bản thân đã rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Ninh Lạc Điềm thật sự rất muốn hét lên để người khác nghe thấy và đến giúp cô, nhưng hiện giờ dây thanh quản của cô như thể đã bị người ta cắt đứt. Cô không nói được, phản kháng lại càng không, nếu vậy người khác chắc chắn sẽ lầm tưởng cô là bạn của bọn chúng mất. Không xong rồi, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.
"Xe tới rồi kìa."
"Đi thôi."
Thời điểm hai tên thiếu niên chuẩn bị đưa cô lên taxi, trên đường lớn bỗng xuất hiện một chiếc Bugatti màu bạc đi với tốc độ thần sầu. Hai tên thiếu niên vẫn thản nhiên động chạm vào thân thể cô, đến khi một trong hai tên sắp sửa chui vào xe cùng với Ninh Lạc Điềm thì phát hiện có một người thiếu niên đang đứng ngay phía sau mình.
"Mày..Á.." Còn chưa nói dứt câu, quai hàm đã bị lệch sang một bên, hắn vẫn không rõ chuyện gì vừa xảy ra, đang nằm quằn quại trên mặt đường thì thấy tên kia cũng nhanh chóng bị người nọ cho một đòn trí mạng rồi ngã lăn xuống đường.
Nghiêm Trạch Viễn giải quyết hai tên cặn bã kia chỉ trong tích tắc, cậu không thích nói nhiều với bọn chúng, trực tiếp bế cô ra khỏi taxi.
...
Ninh Lạc Điềm nửa mê nửa tỉnh nằm trên giường lớn, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà xa hoa. Người cô sao lại nóng thế này? Còn nữa, nơi này là nơi nào? Cô bị hai tên kia đưa đến đây sao?
"Không, xin đừng làm hại tôi.."
Nghiêm Trạch Viễn vừa mang nước đến cho cô thì nghe được câu này, cậu khẩn trương ngồi xuống bên giường, một tay cầm ly nước, tay còn lại luồng qua sau gáy cô, ân cần đỡ cô ngồi dậy.
"Là tôi đây." Nghiêm Trạch Viễn trầm giọng trấn an cô, đồng thời hướng miệng ly đến bên môi cô: "Uống nước đi, uống vào sẽ thoải mái hơn."
Ninh Lạc Điềm đã bị người ta bỏ thuốc, cậu biết điều đó. Vì vậy mới tìm cách để khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nào ngờ Ninh Lạc Điềm lại không chịu uống nước mà còn ôm lấy cậu không buông.
"Mát quá.."
Đối với Ninh Lạc Điềm mà nói, cơ thể của Nghiêm Trạch Viễn chẳng khác nào một tảng băng lớn có tác dụng làm dịu cơn nóng trong người cô. Nhưng chỉ được một lúc, cô nhận ra đây không phải thứ cô cần, thứ cô cần là gì, bản thân cô cũng không rõ nữa.