Bà cụ Võ trợn mắt lắc lắc đầu nguây nguẩy, làm như bà ta đang vô cùng đau đớn: “Lúc trước con dâu cả của tôi bị mất, nó có giao đứa cháu nội này cho tôi chăm sóc. Nhưng từ sau khi Nhật Ly lớn lên tính tình lại ngày càng phản nghịch. Cả ngày lêu lổng chơi bời, đàng điếm đủ loại; còn làm ra chuyện muốn giết hại em gái, nên đã bị cha nó đuổi ra khỏi nhà. Tôi có muốn chăm sóc cũng lực bất tòng tâm.”
“Chuyện con bé chuyên đi câu dẫn đàn ông tôi cũng từng nghe đám bạn học của nó kể lại, vốn dĩ không dám tin. Nhà họ Võ chúng tôi không bao giờ có loại người như thế, nhưng hôm nay chứng kiến anh vì nó mà như vậy, tôi đã tin rồi. Chắc chắn anh đã bị nó lừa.”
“Thật chẳng thể nào ngờ được, nó lại lựa chọn lối sống sai trái như thế!”
Bà ta càng nói, càng muốn hất chậu nước bẩn lên người Nhật Ly khiến Tuấn Kiệt mất hết kiên nhẫn.
“Nhưng nếu tổng giám đốc Hùng Thiên muốn cùng cái loại phụ nữ như cháu nội tôi ở bên nhau… cũng không sao cả. Tôi thực tâm cảm thấy rất vui, chúc cho hai người hạnh phúc! Nhất định không có ý định ngăn cản.”
Tuấn Kiệt cười lạnh: “Cho dù bà Võ có không đồng ý cũng không được. Theo như tôi biết, Nhật Ly đã làm thủ tục xóa tên ra khỏi hộ khẩu nhà họ Võ. Các người làm gì có được cái tư cách đấy.”
Anh dừng một chút rồi nói thêm một câu: “Nếu như các người vẫn nhất quyết không trả lại số cổ phần trên danh nghĩa của mẹ Nhật Ly về cho cô ấy, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật giải quyết. Mà cái công ty rách đấy, một khi bị điều tra sẽ moi ra không ít thứ đâu nhỉ. Tôi rất mong chờ.”
Nói rồi anh xoay người đi thẳng. Đứng đây chỉ thêm buồn nôn.
Đoàn dừng lại một chút rồi cố ý nói to: “Cảnh sát mà vui tính lật lại cả nguyên nhân cái chết của vợ cả ngài Võ đây…”
Anh ấy thở dài mỉa mai liếc mắt qua Ái Lan rồi lắc đầu đi khỏi hội trường cưới.
Nếu như đám người này còn dám ức hiếp Nhật Ly nữa, với thế lực của ông chủ, không hành cho bọn họ lăn lộn đến thảm hại thì anh ta thề sẽ đi đầu xuống đất.
Lúc này sắc mặt bà cụ Võ bỗng trở nên ngoan lệ, bà ta nhìn thẳng vào Ái Lan gằn giọng nói: “Sự nghiệp của nhà họ Võ tất cả chỉ dựa vào công ty kia. Bao lâu nay, ở Vũ Ninh này còn chưa có ai dám động vào nhà chúng ta! Nhưng chỉ vì hành động ngu dốt của cô, đã hại cả nhà. Cô xem hôm nay là ngày gì? Cô nhìn xem chuyện gì vừa xảy ra? Người ta hùng hổ tới đây đe dọa bêu xấu chúng ta như vậy, con bé Bích Liên sẽ ra sao. Cô xem bà già này đã bị biến thành cái gì vậy?”
Ái Lan trợn mắt ấp úng, bà ta nhìn Võ Khánh đứng bên cạnh muốn cầu cứu nhưng ông ta cũng vì quá mất mặt nên cho tới giờ vẫn còn đơ cả người.
Những người đang có mặt lại chống mắt ngồi xem màn chó cắn chó của nhà họ Võ.
Bà cụ Võ lại tiếp tục thay con trai xả giận: “Tôi là trưởng bối vậy mà đến tuổi này vẫn phải đi giải thích van xin người khác, cô lại chỉ im lặng đứng đó, cô xem cô làm như thế mà được à?”
“Cô đền đáp nhà họ Võ đã cưu mang hai mẹ con cô như vậy hay sao?”
Sắc mặt Ái Lan trở nên khiếp sợ, trắng bệch như xác chết. Bà ta mấp máy môi muốn giải thích. Nhưng đúng lúc Bích Liên kịp đi từ trên sân khấu xuống ôm lấy cánh tay bà cụ Võ cản mẹ mình lại.
Giọng nói nghẹn ngào của cô ta khẽ vang lên: “Bà nội, bà đừng tức giận nữa. Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm thôi, bà đừng đi nghe người ngoài rồi mắng mẹ cháu. Mẹ cháu ấy, chính là mẫu người phụ nữ thiện lương dịu dàng nhất trên đời này đó.”
Vừa nói cô ta vừa ra ám hiệu cho bà cụ Võ dừng lại.
Dường như lúc này bà cụ Võ cũng cảm nhận được mình đã phản ứng một cách thái quá liền mỉm cười giả dối. “Được rồi, chuyện ngày hôm nay chỉ làm khổ cháu gái của bà.” Sau đó bà ta quay ra nói với tất cả mọi người: “Tôi rất xin lỗi mọi người, để các vị chê cười rồi. Chuyện trong nhà, bà già như tôi đã quản không nổi mà cũng không muốn quản nữa, dạy ra một đứa cháu đáng xấu hổ tôi cũng rất khổ tâm. Rất xin lỗi mọi người!”
“Không sao, không sao.” Những người có mặt nhao nhao nói. [Có sao thì cũng chẳng phải chuyện của chúng tôi. Xem vui là được rồi.]
Ái Lan siết chặt bàn tay, những móng tay sắc nhọn của bà ta đều cắm vào trong lòng bàn tay.
Vô cùng đau đớn.
Thân thể bà ta vì tức giận mà mỗi lúc một run rẩy, hơi thở cũng ngắt quãng dồn dập.
Mụ già khốn kiếp! Quá vô sỉ!
Đổ hết sạch sẽ mọi chuyện xấu lên đầu của bà ta?
Nghĩ đến việc đứa con gái ruột bà ta yêu thương cũng phản bội lại mình, Ái Lan liền cảm thấy khó chịu, ngay cả việc hít vào thở ra cũng bắt đầu đau đớn vô cùng.
Bà già kia làm sao có thể phủi sạch mọi tội lỗi như vậy? Làm sao có thể không biết xấu hổ đến mức này?
Xung quanh lại đang sôi nổi to nhỏ bàn tán.
Không ít ánh nhìn giễu cợt nhìn lại.
Ái Lan trợn mắt ngã lăn ra không còn biết gì nữa.