Trước kia cũng từng có vô số vụ cướp dâu đình đám kiểu như vậy rồi, tất nhiên người của nhà họ Võ cũng không cảm thấy chuyện này thì có gì mới lạ.
Nhưng không ngờ, hôm nay nó lại xảy ra với đám cưới nhà mình!
Đương nhiên đám người nhà này càng nghĩ lại càng mừng rỡ, mà Bích Liên đang đứng trên sân khấu cũng kích động không thôi. Nhưng không phải vui mừng mà là khiếp sợ. Cả cơ thể cô ta kịch liệt run rẩy.
Sắp đứng không vững.
Cô ta biết rõ, người đàn ông này vì ai, vì chuyện gì mà đến.
Bích Liên há miệng muốn lên tiếng nhắc nhở bà và cha mẹ mình nhưng cô ta không nói lên lời, hàm răng đập vào nhau phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Đạo diễn Hà đứng bên cạnh chú ý tới biểu cảm của cô ta liền cau mày khó hiểu, gã ta nhìn sang nhỏ giọng hỏi: “Em quen anh ta?”
Bích Liên vô thức gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nhận được đáp án, sắc mặt của gã ta nháy mắt liền thay đổi: “Cô muốn tìm anh ta tới để ngăn cản hôn lễ này? Cô không thích lấy tôi? Đừng có nằm mơ! Cũng không nhìn xem cô là loại người gì. Một người như anh ta sao có thể để ý tới cái thứ giấy chùi đít dùng rồi giống như cô. Ngay cả nhà họ Lê còn chẳng thèm ngó ngàng tới, tôi miễn cưỡng cưới cô đã là phúc cho cô rồi đấy, còn làm cao?”
Đạo diễn Hà cười lạnh một tiếng, tiếp tục châm biếm: “Hơn nữa, đàn bà mà đã bị tôi nhắm tới rồi, chưa chơi chết thì kẻ khác cũng dừng có mơ!”
Gã ta nói xong, liền vòng tay bóp chặt lấy cái eo mảnh khảnh của cô ả kéo sát vào người mình.
Bích Liên bị đau, nước mắt lưng tròng ấp úng: “Anh Hà, em không có ý đấy.”
Có các thêm tiền cô ta cũng không dám, người đàn ông này đáng sợ như thế nào cô ta hiểu rất rõ ràng.
“Tốt nhất đừng có mà giở trò.” Đạo diễn Hà độc ác nói rồi híp mắt nhìn xuống người đàn ông khí thế bức người đang tiến về phía này lớn giọng chào: “Tổng giám đốc Hùng Thiên tới dự hôn lễ của tôi, thật vinh hạnh.”
Tuấn Kiệt không nói gì chỉ gật đầu ra hiệu cho Đoàn. Anh ấy lập tức đi tới đưa ra một tờ giấy cho Võ Khánh. “Đây là danh sách ghi lại các bằng chứng chứng minh ông Võ đã chiếm đoạt trái phép tài sản được hưởng quyền thừa kế từ mẹ của cô Võ Nhật Ly.”
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người anh ta nói thêm: “Chúng tôi đã thuê luật sư, nếu trong vòng ba ngày các thủ tục pháp lý không được thực hiện để trả lại quyền lợi chính đáng cho cô Võ Nhật Ly, chúng tôi sẽ kiện các người ra tòa.”
“À, thêm nữa, đây coi như quà cảm ơn của chúng tôi thay mặt cô Nhật Ly gửi tới các người về chuyện tối qua.”
Đoàn nói xong Tuấn Kiệt cũng xoay người muốn rời khỏi.
Cả nhà họ Võ như vừa bị rơi từ trên trời cao xuống tận mười tám tầng địa ngục, sắc mặt ai cũng vô cùng đặc sắc.
Tổng giám đốc tập đoàn Hùng Thiên lên tiếng bảo vệ cho Nhật Ly?
Như vậy tối hôm qua, cô ta với người đàn ông này đã xảy ra chuyện? Sau đó lợi dụng anh ta tới đây báo thù?
Trong đầu Ái Lan nhảy ra vô số suy đoán.
Bà ta cũng từng nghe Bích Liên kể về người đàn ông đẹp trai đắt giá kia. Nhưng chẳng phải người ta nói anh ta không thích phụ nữ, cả tầng làm việc đều treo biển cấm phụ nữ tới gần? Con gái bà ta xuất sắc như vậy mà còn năm lần bảy lượt bắn tín hiệu đều bị từ chối.
Con Nhật Ly đêm qua đã làm gì để câu được con rùa vàng này?
Hóa ra những lời đồn chính là thứ không đáng tin nhất.
Đàn ông thì cũng vẫn không qua được ải mỹ nhân.
Thông tin vừa được tiết lộ không chỉ khiến gia đình họ Võ sững sờ đến đứng im như tượng, mà nguyên cả cái hội trường cưới ai cũng đều trợn mắt không dám tin.
Sau vài giây để tiêu hóa thông tin, hàng loạt các tiếng chỉ chỏ bàn tán, rồi cả tiếng phỏng phấn của đám phóng viên bắt đầu nổ tung.
Lúc bấy giờ Võ Khánh cũng mới lấy lại phản ứng, lập tức tỏ ra vô cùng tức giận.
Mẹ nó! Đây là trò gì?
Đứa nào dám kiện ông ta tội danh chiếm đoạt tài sản?
Ông ta là dùng tiền của vợ mình thì có gì sai?
Tờ giấy trên tay bị ông ta vò nát ném xuống đất dậm chân lên chửi bới: “Khinh người quá đáng!”
Dám nghênh ngang tới đây gây sự có phải là muốn chết không?
Bích Liên khiếp sợ rúc vào lòng đạo diễn Hà, cơ thể cô ta cũng không ngừng run rẩy.
“Hóa ra cha vợ cũng có chút bản lĩnh đấy chứ?” Gã ta ghé vào tai Bích Liên cười khẩy nói nhỏ.
Đôi mắt của Bích Liên lạnh xuống nghiến răng kèn kẹt.
Ngày cưới của cô ta mà lại làm ra chuyện này, quả nhiên đủ ác độc.
Bà cụ Võ cũng tái mặt đi, bà ta chính là người không hề hay biết chuyện gì nhất. Lúc trước còn tưởng người đàn ông khí chất ngời ngời này là nhắm vào cháu gái cưng của bà ta tới cướp dâu. Loáng một cái lại thành ra tới đòi tiền.
Con trai bà ta đã gây ra họa gì?
Hay đứa con dâu kia đã làm gì Nhật Ly?
Đêm hôm qua?
Cặp mắt sắc bén của bà ta đảo qua gương mặt xám xịt của Ái Lan gằn giọng hỏi: “Con dâu, nói xem đã xảy ra chuyện gì?” Rồi lại gọi với theo Tuấn Kiệt: “Tổng giám đốc Hùng Thiên, anh dừng bước đã, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi. Hãy để cho chúng tôi giải thích.”