“Còn ngồi trơ ra đấy làm gì? Mau gắp đồ ăn cho con rể Hà đi.” Võ Khánh tưởng Nhật Ly vui quá nên bị đơ liền thúc giục.
Hình như cả nhà này cho rằng cô bị thiểu năng hay sao mà dám sắp đặt cho cô như vậy?
Ái Lan lén nhìn sang, cặp mắt sắc sảo hiện lên tia sáng khôn khéo. Bà ta cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ con bé chê con rể Hà không xứng với mình hay sao?”
[Đúng quá còn gì?] Nhật Ly nhếch miệng cười.
“Mẹ, sao có thể! Anh Hà vừa có tiền, lại có danh tiếng, lấy anh ấy muốn gì được nấy, ở ngoài kia có bao nhiêu người xếp hàng còn chẳng tới lượt đấy!” Bích Liên đúng lúc xen lời vào.
“Sao cô không đi mà lấy!”
“Chị, em đã có hôn ước rồi mà. Vả lại chị còn chưa có gả đi, em đâu dám đi trước chị!” Bích Liên nhẹ nhàng nói.
Ái Lan lập tức chen vào: “Đúng đấy, con thật biết suy nghĩ thấu đáo!”
Hai mẹ con kẻ tung người hứng đúng là rất có tâm.
“Chúng ta và cháu rể Hà đã bàn bạc xong hết rồi, ngày tốt đã chọn. Danh sách khách mời cũng đã lên. Báo với mày một tiếng để mày chuẩn bị vậy thôi.” Bà Cụ Võ vừa ăn vừa nói như chuyện đương nhiên.
[Một câu con rể Hà, hai câu cháu rể Hà, các người muốn làm mẹ người ta đến điên rồi à?]
“Từ giờ mày đã trở thành gái đã có chồng, liệu liệu mà đi đứng ăn mặc.” Bà ta tiếp tục. “Mặc cái đồ gì nhìn không khác gì đứa đầu đường xó chợ.”
Câu nói của bà ta khiến Nhật Ly khiếp sợ.
[Mẹ nó đây là tôi chưa nói câu nào đấy nhé! Đang rất kiên nhẫn nghe các người diễn kịch, nhưng đừng có mà quá đáng.]
Thì ra bọn họ ép cô tối nay phải trở về nhà chính là để tuyên bố thông tin quan trọng này.
Mà đúng là quan trọng thật.
Cô nhìn chằm chằm vào bà cụ Võ, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên: “Ý của bà là, muốn cháu cưới ông ta, để làm hòn đá kê chân cho sự nghiệp của cháu gái bà hay sao?”
Sắc mặt bà cụ Võ sầm xuống, ánh mắt lộ ra tia không vui: “Mày nói cái gì vậy? Làm như vậy không chỉ vì em gái mày, cũng là vì mày!” Bà ta dừng một chút rồi lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao mày cũng là đứa con gái đang phải sống cơ cực ở đó, trên vai còn đang gánh một đống nợ. Có người tình nguyện lấy mày, trả nợ cho mày, chẳng lẽ không tốt à?”
“Nếu như tôi không chịu thì sao?”
“Chuyện này mày không chịu cũng phải chịu! Tao đã quyết định! Không phải do mày phản đối!”
“Tôi hỏi thế thôi chứ các người làm gì có quyền mà ép buộc được tôi.” Nhật Ly mỉm cười trào phúng.
“Nghĩa là mày không muốn nhận lại đồ của mẹ mày?” Bà ta cười khinh miệt hỏi.
“Ui dào. Bà có hồ đồ không đấy? Thời đại nào rồi còn định dùng mấy thứ đồ không giá trị ấy để ép cháu?” Thứ có thể bán được lấy tiền các người có mà dám nhả ra. Mà chưa chắc đã còn sót lại thứ gì.
Cô đúng là thơ ngây mà, tự nhiên lại đi tin vào lời nói đấy!
Trong nháy mắt, phòng ăn bỗng nhiên yên tĩnh, không ai dám tạo ra một tiếng động nào.
Đột nhiên, Nhật Ly đẩy mạnh chiếc ghế về phía sau rồi đứng lên. Ánh mắt cô lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mặt bà ta, lúc sau nở nụ cười mỉa mai xen lẫn chua sót. “Đừng cố tình ép tôi vào đường cùng. Tôi mà mất hết nhân tính không biết sẽ làm ra được những chuyện khủng khiếp gì đâu.”
Cô bước ra khỏi phòng ăn đi thẳng ra ngoài.
Rời khỏi nhà họ Võ.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, ánh mắt đó, giọng nói đó… Không khác gì nữ quỷ.
Thật đáng sợ.
***
Lúc này đã là chín giờ tối, thời tiết cuối thu nên từng cơn gió thổi đến sẽ khiến người ta có chút se lạnh, nhưng vẫn chẳng thể thổi tan được sự tức giận trong lòng Nhật Ly.
Cô vẫn luôn biết bà nội thiên vị Bích Liên, nhưng không ngờ bà ta có thể thiên vị đến mức độ này. Có thể ép cô cưới một lão già để đổi lấy tương lai tươi sáng cho cô ta.
Càng nghĩ, càng cảm thấy thật nực cười!
Nhật Ly chạy xe dọc theo bờ sông rồi lượn quanh quảng trường. Cô ngồi bên bậc đá của vỉa hè nhìn đám trẻ con vui vẻ nô đùa, chơi các trò chơi, rốt cuộc ngồi một lát cũng có thể bình tĩnh lại được, cảm giác uất ức tức giận mới nguôi ngoai.
Cứ tưởng về đó sẽ lấy được vài món đồ của mẹ làm kỷ niệm, hóa ra chỉ là một cái bẫy, đúng là đáng giận!
Coi cô là gì chứ? Con rối vô tri sao?
Nhật Ly đang mải mê suy nghĩ thì một chiếc xe màu đen vừa chạy lướt qua trước mặt cô, sau đó dừng lại.
Người vừa mới xuống xe khiến Nhật Ly có chút bất ngờ, giây tiếp theo, bên tai coi lập tức vang lên giọng nói quen thuộc. “Tại sao ở chỗ này?”
Nhật Ly ngước mắt nhìn lên người đàn ông cao lớn đang đứng ở trước mặt mình. Anh đang mặc một bộ vest đen, dáng vẻ rất nghiêm túc, chắc là vừa đi công tác qua đây, hoặc đi bàn việc làm ăn… Có lẽ thế!
Thật là… đẹp.
“Tôi đang ngồi chơi thôi.” Nhật Ly thu hồi tầm mắt nhìn ra phía xa.
“Vậy sao? Thế có muốn đi tới một chỗ cùng với tôi không?”
Khi Tuấn Kiệt từ bên thành phố Nhật Hạ trở về, anh nghe thuộc hạ báo lại là cô đến nhà họ Võ, rồi sau đó nghe được vài tin tức kia, anh đã tức giận đến mức muốn xông vào lôi từng kẻ ra trừng trị. Phải kiềm chế lắm anh mới kiên nhẫn lái xe đi theo cô tới đây.
Thấy cô đã nguôi ngoai, lúc này anh mới dám đi tới bắt chuyện.