Bích Liên tức muốn hộc máu, cái gì là ma với chả bụt?
Quá tự mãn rồi!
Cô ta giang rộng tay hét lên một tiếng, từ cơ thể của cô ả chợt tỏa ra một làn khói nhàn nhạt, nhìn tinh mới có thể thấy. Chúng tựa như một lớp tơ nhện mong manh bao quanh cô ta. Dưới tia sáng màu vàng của mặt trời, lớp khói đó tựa như một loại bột ngọc trai lấp lánh. Nếu không phải Nhật Ly vẫn luôn quan sát thì chắc là đã không thể phát hiện ra.
Cô cẩn thận di chuyển về phía đầu gió, sau đó vận nội lực, âm thầm điều tức hơi thở để có thể kéo dài tối đa thời gian khi tiếp xúc gần, đảm bảo không bị hít phải chất kích thích đó. Mọi thớ cơ trong cơ thể của Nhật Ly dần dần bành trướng lên, căng cứng đàn hồi. Toàn thân dường như cũng phát ra một loại tín hiệu cảnh báo nguy hiểm. Cánh tay ẩn chứa lực lượng đưa lên thủ thế ở trước ngực, môi mím chặt nhẹ nhàng thở.
Bích Liên nhếch miệng cười khinh miệt. Cô ta tựa như con bướm, nhún chân nhẹ nhàng di chuyển.
Chờ khi Bích Liên chạy tới gần, Nhật Ly dùng chân trái làm trụ, chân phải giơ lên xoay người một trăm tám mươi độ đẹp mắt, đá ra một cú thật mạnh vào mạn sườn của cô ta.
Bích Liên bị đạp ôm eo lùi lại, mắt trợn ngược, có chút kinh ngạc không thể tin nhìn chằm chằm Nhật Ly. Phải biết một cú đá vừa rồi cỡ nào hiểm ác.
Cô ta nhớ rất rõ ràng, Nhật Ly là người thường, chưa có biến đổi, tại sao lại có thể ra đòn trong một chớp mắt như vậy, làm cho cô ta không kịp phản ứng?
Sợ tới thất hồn kinh ngạc.
Đây chính là giấu tài hay sao?
Bảo sao có thể huênh hoang thách thức cô ta?
Nhưng vạn vật đều có xung khắc, Bích Liên tin rằng bản thân mình sinh ra chính là khắc tinh của Nhật Ly. Cho dù trước kia cô ta chỉ là một đứa tương đối bình thường thì nhất định hiện tại đã thay đổi. Cô ta chính là có khả năng siêu việt, chẳng những có được thứ mình muốn, mặt khác còn làm chủ nhân của một thế giới riêng, đủ lực lượng để trở thành kẻ đối đầu chỉ cần nhấc chân cũng có thể đè bẹp đối thủ.
Nếu như Nhật Ly trực tiếp tiếp xúc phải loại chất kích d,ục của cô ta, tuyệt đối sẽ là người thua thiệt. Càng nghĩ cô ả lại càng tràn trề tự tin.
Chẳng qua, đấy cũng chỉ là suy nghĩ của Bích Liên, nhưng liệu ả có thể làm được hay không? Có lẽ cơ hội đã hết.
Khi mà cái khoảnh khắc cô ta ngước mắt nhìn lên lần nữa, đã thấy bóng người phóng đại của Nhật Ly ngay trước mặt, giờ cô ta muốn làm cái gì… hiện tại cũng đã muộn, Nhật Ly đã hướng về phía gương mặt khiếp sợ của Bích Liên tung cước.
Tình huống trước mắt làm Bích Liên giật nảy mình. Vô thức lui lại sau một bước.
"Ơ, sao lại tránh. Chính mày còn đang đòi đánh cơ mà, giờ sợ rồi?” Nhật Ly dừng lại cách cô ta hai mét giọng giễu cợt: “Bao nhiêu năm qua đi nữa, người đánh vẫn chỉ là tao, người chạy chính là mày. Loại truyền thống tốt đẹp như thế chính là rất đáng được duy trì! Bảo sao mày lại chọn tao, thì ra là muốn bị ngược, mày nói xem có đúng hay không?"
Bích Liên liếc mắt, hừ mũi: "Tao chỉ khởi động chút thôi. Giờ mới là chính thức đây này."
Cô ta vừa nói đến đây, hai tay đã vỗ vào nhau, một lớp bột mịn bay như bụi trong không khí. Mọi người đứng xung quanh đó chợt kinh ngạc chăm chú đợi chờ. Tâm thế hào hứng như xem biểu diễn ảo thuật.
Nhật Ly hơi lui lại, một giây sau liền chủ động lao tới. Đối mặt với khí thế hùng hổ tấn công lần này của cô, Bích Liên lập tức ngồi xổm xuống, vừa vặn tránh được một đòn đấm móc của Nhật Ly.
Tuy nhiên Nhật Ly cũng nhanh không kém, cô linh hoạt xoay người lại lập tức đã ở phía sau lưng của Bích Liên.
Cùng lúc đó, chân trái giơ lên hướng lưng của cô ả ngồi dưới chân đạp một phát. Không biết sức lực của Nhật Ly hiện tại lớn tới đâu, chỉ thấy Bích Liên bị đạp ngã sấp mặt, còn trượt đi một đoạn, cả người liền như con gián bẹp dí nằm sõng xoài loay hoay mãi vẫn không ngóc nổi đầu dậy, khoé miệng còn rỉ máu.
Mà Nhật Ly cũng không cho cô ả cơ hội ngóc đầu dậy, liền thuận đà nhảy lên trên lưng cô ta dẫm mạnh. "Đừng nhúc nhích, mày thua rồi."
Tiếng la hét chói tai cùng tiếng xương gẫy vang lên. Bích Liên khiếp sợ tròng mắt hằn lên tia máu. Miệng ú ớ chân tay khua loạn xạ. Tiếng la hét yếu dần, sau cùng là thoi thóp thở.
Nhật Ly hài lòng cười tủm tỉm rồi đạp mạnh vào đầu cô ta một cái, tiếng rên rỉ yếu ớt cũng lập tức biến mất. Cô liền ra lệnh cho người của mình: “Mang nó về nghiên cứu, đeo găng tay vào, đừng chạm trực tiếp!”
Vài người đàn ông nhanh nhẹn chạy tới xách Bích Liên rời đi. Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả Lê Minh cũng không nghĩ rằng cô ta lại thất bại nhanh đến vậy. Ánh mắt ông ta nhìn về phía Nhật Ly càng thêm nóng bỏng. Loại thân thủ kia vô cùng thích hợp với tiêu chuẩn mã gen chiến binh mới. Nhất định phải có bằng được.
Lúc này sự chú ý của mọi người cũng không bị phân tán, sau khi Bích Liên bị hạ gục, niềm tin vào chiến thắng của Tuấn Kiệt càng thêm mãnh liệt.