Nhìn Nhật Ly đang chạy về phía mình, đáy mắt Ái Lan lóe lên một tia âm hiểm. Bao nhiêu năm nay bà ta nhịn nhục cũng nhiều, mạng nhỏ này của Nhật Ly bà ta đã muốn lấy từ lâu.
Ái Lan không chút để ý ung dung đứng đó, giơ tay thờ ơ đón một chưởng chém tới của Nhật Ly, trong nháy mắt, bà ta có chút hoảng hốt.
Nhật Ly nhân cơ hội Ái Lan thất thần liền đá bồi thêm một phát vào mạn sườn bà ta.
Ái Lan ngã quỳ xuống mặt đất khiếp sợ ngước mắt nhìn lên, lắp bắp kinh hãi: “Mày… sao mày có thể?”
“Đánh bà sao?” Nhật Ly bật cười, bàn tay giấu sau lưng cũng đang nắm vào mở ra vì hơi tê buốt nhưng gương mặt vẫn tỏ ra thản nhiên đáp: “Nhờ sự dạy dỗ của bà, phản xạ tránh đòn của tôi cũng khá tốt, cộng với bao nhiêu năm va vấp bên ngoài, hẳn là đủ dùng.”
Đương nhiên là Nhật Ly không có nhắc tới chuyện nửa tháng qua cô được Lâm rèn luyện cho những gì, thêm vài chiêu phòng thân cùng với những bài tập tăng cường thể lực, tuy chẳng thấm vào đâu nhưng có thể múa rìu qua mắt thợ vài chiêu.
Ái Lan bóp cánh tay đau buốt, chống người ngồi dậy, loạng choạng đứng trước mặt Nhật Ly, vài giây sau liền thay đổi khí thế, bàn tay bà ta nắm lại thành quyền nghiêm túc ra đòn.
Liên tục những chiêu thức nguy hiểm chém, móc, vỗ, đấm, đá hướng về phía Nhật Ly. Cơ thể cô tuy có chút nhanh nhẹn nhưng rõ ràng trong lúc ứng đối có phần chật vật. Hai cơ thể quấn lấy nhau ra đòn, kẻ tiến người lùi khăng khít, bất phân thắng bại.
Ái Lan dừng lại sau cú lộn nhào, giơ chân gạt ngang mặt đất, Nhật Ly liền nhảy lên tránh thoát, hai người đứng đối diện nhau trong giây lát, bà ta chợt cười như điên: “Phải nói rằng mày cũng có chút bản lĩnh, có vẻ như nhiễm không ít vi rút biến đổi rồi thì phải, chẳng bao lâu nữa mày với đám quái vật kia sẽ chả khác gì nhau!”
“…” Nghe vậy, đáy lòng Nhật Ly có chút hoảng hốt, phải chăng đó là những khi cô và Tuấn Kiệt tiếp xúc thân mật với nhau? Như thế cũng có thể?
Bảo sao?
Nếu xét về thực lực, nhẽ ra cô phải yếu hơn so với một mẫu vật thí nghiệm như bà ta mới phải, hơn nữa còn không có năng lực nào, vậy mà từ nãy đến giờ, chính là đấu ngang cơ. Lẽ nào bà ta nói đúng. Cô sẽ giống như đám quái vật kia, ăn tươi nuốt sống, hung bạo tàn ác?
Nhật Ly lắc mạnh đầu cố xua tan suy nghĩ ngu xuẩn đẩy ra khỏi trí não. Đám người như Lâm chẳng phải là vẫn còn lý trí hay sao, đâu cứ nhất thiết phải như thế…
Ổn định lại xúc cảm trong lòng, ánh mắt cô nhìn người đàn bà trước mặt như nhìn một kẻ điên, trào phúng: “Phơi nhiễm cũng là hệ quả tất yếu, tôi không có bài xích nhé!”
Nói rồi cô hất cằm cười: “Chỉ là sẽ không giống bà, cái loại máy đẻ.”
Ái Lan nghe vậy, tròng mắt chợt đỏ, gào lên một tiếng lao nhanh tới. Cùng lúc này Lâm và La Hàm đã hạ được vài tên vệ sĩ. Nhưng đám người này có một loại thuốc viên tăng sức mạnh đột biến, nhiều khi tưởng như đã hạ được tên đó rồi thì chỉ cần viên thuốc được đưa vào miệng, tên đó liền bật dậy sung mãn không hề hấn chi, mạnh mẽ như lúc đầu. Chính vì vậy, hai người đánh cũng có chút cố sức.
Cả hai nhìn nhau gật đầu tiến gần về phía Nhật Ly muốn rút khỏi chỗ quỷ quái này.
Nhưng đúng vào lúc cả ba đang định đánh bài chuồn thì đám người Lê Minh ập tới, dồn tất cả vào căn phòng khách.
Chính là hiện trạng đang diễn ra vào lúc này.
“Đây là châu chấu bắt ve, chim sẻ đứng phía sau như dân tình vẫn nói nhỉ, tôi thấy cuộc chơi tối nay rất vui, phải không anh Hà?” Lê Minh khà khà cười nhìn Hà lên tiếng hỏi.
“Mày, chính mày…” Ái Lan trợn mắt gào lên.
“À, tao chỉ là không thích đám người họ Võ các người được yên ổn nên chơi một chút thôi ấy mà.” Hà đút hai tay vào túi quần đứng phưỡn bụng dựa lưng vào thành ghế bên cạnh Lê Minh.
“Toàn bộ chuyện tối nay đều do chúng mày giở trò.” Ái Lan khiếp sợ hỏi.
“À, không có, chúng tao chỉ tương kế tựu kế mượn tay mày để săn mồi.” Lê Minh thích thú nhìn Nhật Ly, tròng mắt nóng bỏng: “Đúng là một thực thể hoàn hảo, sao trước kia tao lại không phát hiện ra chứ?”
“Thằng khốn!” Ái Lan lao tới lập tức bị đám vệ sĩ bắt lấy dí sấp mặt xuống sàn nhà.
Bà ta thảm thiết gào lên: “Tạ, mau cứu em!”
“Gào vô ích, lão ta đã thành người khổng lồ màu đen rồi, phải công nhận huyết thanh của giáo sư vô cùng diệu kỳ…” Hà bĩu môi nói chen vào.
“Huyết thanh, chúng mày đã làm gì, đã động tay chân vào những cái đó… ha ha ha…” Ái Lan khó nhọc nói cười, tới lúc này bà ta mới thực sự nhận ra bản thân mình mưu tính vùng vẫy bao nhiêu năm nay hóa ra lại vẫn chỉ là quân cờ cho kẻ khác.
Bà ta lảm nhảm y như cái máy nói.
“Ồn ào, mau kéo nó xuống tống trở lại phòng thí nghiệm cho tao.” Lê Minh chán ghét xua tay, lập tức hai tên vệ sĩ lôi Ái Lan ra ngoài, bà ta như chiếc áo rách mặc người kéo đi không một chút phản kháng.
“Giờ đến chuyện của chúng ta, cô thấy sao, bởi vì rất thích cô nên tôi thoải mái cho cô hai lựa chọn. Một là gọi cậu ta quay trở lại, hai người cùng cộng tác với tôi để tạo ra thế hệ mới tối tân. Hai là không cần cậu ta, cô sẽ cùng những mẫu vật tôi nghiên cứu ra qua lại tới khi nào đạt được thành quả như ý. Cô xem…” Lê Minh tỏ ra rất có thành ý mời chào.
“Lão già chó chết, đừng mong có thêm lần nữa hành hạ anh ấy.” Nói rồi cô quay sang Lâm và La Hàm: “Mau đi, nói với anh ấy cẩn trọng.”
Nhật Ly vừa dứt lời liền nhào lên, ánh mắt mang theo sự quyết đoán nhìn thẳng vào Lâm và La Hàm. Trong khoảnh khắc đó, dường như hành động của bọn họ được đồng nhất, nháy mắt một cái hai người đàn ông biến mất, Nhật Ly xoay một vòng rồi đứng lại cười lớn: “Đường đường là một giáo sư nổi tiếng, hóa ra chính là một tên bệnh hoạn.”
“Đấy là cô chưa hiểu mà thôi, tôi cho cô suy nghĩ tới sáng mai. Dù có hay không đáp ứng, sáng mai nhất định sẽ trở lại phòng nghiên cứu.” Lê Minh vẫy tay cho người mang theo Nhât Ly nhốt vào một căn phòng gần đó.
Sau khi nghe tiếng bước chân rời đi, Nhật liền vào toilet, vừa rửa tay, rửa mặt vừa trầm tư. Rửa xong, cô ngước nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương, có chút xuất thần. Câu nói của Lê Minh lại văng vẳng vang lên bên tai.
“Một là gọi cậu ta quay trở lại, hai người cùng cộng tác với tôi để tạo ra thế hệ mới tối tân. Hai là không cần cậu ta, cô sẽ cùng những mẫu vật tôi nghiên cứu ra qua lại tới khi nào đạt được thành quả như ý.”
Bàn tay Nhật Ly nắm chặt thành bồn rửa mặt, đáy mắt ngập tràn sự lo lắng. Vẻ mặt độc ác của Lê Minh cùng đống máy móc, thuốc thang hóa chất liên tục truyền vào cơ thể Tuấn Kiệt qua vô vàn các ca phẫu thuật dường như vẫn đang hiện hữu ở trước mặt, khiến trái tim cô như bị treo lên đau đớn.
Không, không thể nào!
Không thể để gã đàn ông kia bắt được anh.
Nhất định La Hàm và Lâm trở về nói rõ tình huống của cô, Tuấn Kiệt sẽ liều mạng tới đây. Chỉ mong anh hiểu được dụng ý của cô mà ngàn lần cẩn trọng. Còn cô có thể làm gì?
Làm gì để giúp được anh?
Nhật Ly ra đứng trong phòng tắm rất lâu, sau đó mới đi ra ngoài. Cô thản nhiên liếc qua camera đặt tại góc tường, bước về phía giường, ngồi xuống sau đó nghiêng người nhắm mắt lại.
Cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Cô hiểu rất rõ Tuấn Kiệt, nếu như anh biết cô đang gặp nguy hiểm… sẽ khó có thể bình tĩnh được. Nhưng nhất định anh sẽ có kế sách vẹn toàn.
Chỉ là, cớ sao trong lòng cô lại bất an như vậy?
Nếu như không còn cách nào khác, Nhật Ly chỉ đành hẹn anh ở kiếp sau, cô tuyệt đối không thể để bản thân mình thành mồi nhử để bọn chúng hại anh thêm lần nữa.
Nhật Ly nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy trong đầu như đang chứa một mớ hỗn độn, dù cô suy nghĩ thế nào cũng không thể rõ ràng.
Bao nhiêu năm nay cả hai bọn họ đã phải trả giá rất nhiều cho niềm hạnh phúc mong manh này, vậy mà cớ sao trời đất lại không thương? Chả nhẽ bọn họ nỗ lực như vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Vất vả lắm Tuấn Kiệt mới có thể sống cuộc sống của một người bình thường, sao có thể để anh lại sa vào địa ngục chứ?
Anh đã phải mất rất nhiều công sức mới xây dựng được thế lực cho mình, những con người đó mỗi người một bất hạnh, họ cũng xứng đáng có được hạnh phúc, không thể bị hi sinh vô ích bởi vì mong muốn ích kỷ của lão già kia được.
Nhật Ly sao có thể cho phép bọn chúng cứ như vậy mà phá hủy mọi công sức của anh một cách dễ dàng như thế được?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu cơ thể căng cứng bất an như đang nằm trên bàn chông.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, Nhật Ly nhắm mắt lại vẫn cứ nằm im như đang ngủ.