Bên trong căn phòng khách rộng lớn của nhà chính họ Lê đang ngồi khá nhiều người. Đây đều là những vị trưởng họ của các gia tộc có mối quan hệ qua lại với nhau. Ngày hôm nay, bọn họ tụ lại ở đây là cũng muốn bàn về chuyện phân tranh ngầm ở thành phố Vũ Ninh.
Rõ ràng là tham vọng của đám người này vô cùng lớn.
Tám vị trưởng họ ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, hàng ghế phía sau lưng là những thành viên nòng cốt của của gia tộc.
Nhà họ Lê, Lê Minh đại diện ngồi ở đó. Ông Lê Tuấn và Tuấn Kiệt ngồi phía sau.
“Tôi chỉ là đưa ra một phương án như thế, nếu các vị cảm thấy là Lê Minh tôi đang ép người quá đáng thì có thể từ bỏ quyền hợp tác.” Lê Minh chậm rãi lên tiếng.
“Ông lấy gì ra để đảm bảo rằng sau này tất cả chúng tôi sẽ đều được phân chia? Bao nhiêu năm nay, ông đã hứa gì và làm được gì, ông còn không rõ hay sao? Bên lãnh đạo thành phố cũng đã đánh tiếng, việc thí nghiệm trên cơ thể người là bất hợp pháp, giờ ông còn muốn đưa những quái vật đấy ra ngoài xã hội. Vấn đề của ông ở đây là gì?” Lão già gù lưng dáng vẻ giận dữ lên tiếng.
Ngay lập tức đám người khác cũng hùa theo. Bọn họ vẫn còn nhớ như in chuyện xảy ra ở dưới mật thất, rõ ràng âm mưu của Lê Minh không nhỏ. Trong tay có mẫu vật rồi liền kiếm cớ hủy đi xác ướp.
Đừng cho là bọn họ không biết, Lê Minh muốn một mình độc chiếm thành tựu?
Vì vậy đã bí mật tiết lộ thông tin cho lãnh đạo tỉnh.
Được bật đèn xanh, bọn họ lập tức biến thành một gọng kìm kiềm chế Lê Minh. Vậy nên mới hình thành lên trạng thái như bây giờ và cũng mới có cuộc họp này.
Lê Minh muốn lợi dụng đẩy bọn họ đứng lên đầu sóng ngọn gió chịu trách nhiệm trước tất cả mọi người về giống loài mới.
Muốn đưa cái kỷ nguyên mà pháp sư thực sự có tồn tại với những pháp thuật biến hoá trở lại để che mắt thiên hạ.
Nghe mới hoang đường làm sao?
Lê Minh cười nhạo một tiếng, lặp lại câu hỏi kia của lão già: “Có vấn đề gì sao?”
“Rõ ràng là có, vấn đề rất lớn là đằng khác.” Lão già đập bàn quát lớn.
“Ông có biện pháp khống chế đám quái vật kia chưa? Ông có huyết thanh chống lại loại vi rút do chúng mang không? Nếu như các gia tộc đứng lên chịu trách nhiệm, vậy vai trò của ông sẽ là gì? Chúng tôi trở thành chiến binh dẹp loạn, lấy gì để làm điều đấy, để đảm bảo rằng tất cả chúng tôi sẽ an toàn?”
“Đương nhiên là có. Vậy nên tôi chỉ cần biết, các người có tham gia vào kế hoạch này hay không mà thôi. Có hoặc không?” Lê Minh cũng chẳng tức giận trước thái độ của lão già nọ mà dứt khoát đóng lại vấn đề.
Dù sao, cái ông ta cần là đội quân dưới tay các gia tộc, chứ còn mấy lão già này thì sống được bao lâu nữa chứ?
Ông Lê Tuấn và Tuấn Kiệt nhìn nhau lắc đầu, “Cha, chúng ta chỉ dự thính, không tham gia đóng góp ý kiến. Con ra ngoài một lát nhé!”
“Ừ, để ý mấy người mẹ con lát cha ra rồi lập tức về ngay.” Ông Lê Tuấn cau mày nói.
Ông ấy linh cảm Lê Minh đã ngầm giở trò gì đó, bữa tiệc này e là sẽ không giống với mọi năm.
Tuấn Kiệt gật đầu rồi nhanh chóng đi ra. Anh nhìn khắp phòng tiệc đều không thấy bà Hồng Lam, Lam Linh, thậm chí cả Nhật Ly. Đột nhiên đáy lòng cảm thấy có chút bất an.
Sao anh có thể quên trước kia Lê Minh từng gọi điện tới xin cha hỗ trợ mà không được chấp thuận. Rất có thể ông ta sẽ lợi dụng chuyện này để uy hiếp cha…
Nghĩ vậy anh lập tức bước nhanh chân đi qua tất cả các phòng trà bên cạnh, tới khi nhìn thấy Hồng Lam và Lam Linh mới trộm thở phào nhẹ nhõm. “Mẹ, hai người có thấy Nhật Ly không?”
“Con bé đang ngồi ngoài lô ghế góc phòng chờ con mà.” Bà Hồng Lam ngạc nhiên hỏi: “Không thấy? Hay là nó đi vệ sinh?”
“Lam Linh, tới nhà vệ sinh xem có thấy Nhật Ly không?”
“Vâng ạ.” Hai mẹ con lập tức đi tới nhà vệ sinh, tìm một vòng cũng không thấy.
Tuấn Kiệt nhận được cái lắc đầu của bọn họ cũng cảm thấy nỗi bất an mỗi lúc một lớn. “Mẹ, hai người ở yên chỗ này đợi cha, con tìm Nhật Ly, tuyệt đối không được đi đâu.”
Bà Hồng Lam nghiêm túc gật đầu: “Cẩn thận.”
Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn lên lầu rồi nhanh chân đi về phía bậc thang.
ở đây có rất nhiều gian phòng, không rõ Nhật Ly đang ở chỗ nào?
Vì là đang ở địa bàn của Lê Minh, Tuấn Kiệt lại càng không dám dùng năng lực đặc biệt của mình.
Anh cứ thế giống một kẻ điên đi khắp các tầng mở ra toàn bộ mọi cánh cửa. Tiếng la hét của những kẻ bên trong nối tiếp nhau vang lên, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Nhật Ly.
Tuấn Kiệt thực sự sắp không kiềm chế nổi nữa rồi. Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đang cuồn cuộn như muốn nổ tung.
Bỗng một tiếng kêu đau đớn của một gã đàn ông khiến anh chú ý, đôi chân dài lập tức chạy về phương hướng đó.
“Phanh!” Cánh cửa của căn phòng cao nhất tại biệt thự dòng họ Lê bị một lực thô bạo đạp tung ra.
Hoàng Vũ ôm cái trán đang rớm máu vì Nhật Ly vừa ném cốc nước tới, đột nhiên có kẻ xông vào làm phiền, anh ta còn chưa kịp quay ra mắng chửi đã bị đạp một phát vào giữa ngực.
Cho dù bình thường anh ta ăn chơi trác táng nhưng lại rất chăm chỉ luyện tập, vậy mà không chịu nổi một cái đạp này, cả cơ thể liền bị hất văng lên y như một con gấu bông.
Rõ ràng lúc trước còn là một gã đàn ông quần áo chỉn chu sang quý vênh váo không coi ai ra gì, lớn mật bắt Nhật Ly tới đây, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô. Cũng chỉ vừa xong khi bị cô cự tuyệt ném cốc nước vào đầu, anh ta còn hùng hổ muốn xông lên dạy cho cô một bài học, thì giờ lại trực tiếp bị người đạp bay.
Hoàng Vũ bị đạp ra xa vài mét, cả người bị đập mạnh vào vách tường, đầu bị đập thêm lần nữa đau đến nỗi sắp hôn mê, đang ngồi co quắp ở chân tường trong góc phòng.
“Tuấn Kiệt!” Nhật Ly sửng sốt hô lên, giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc. Con nhím xù lông khi nãy giờ liền mềm nhũn được anh ôm vào trong lòng.
“Em thế nào, nó có làm gì em không?” Tuấn Kiệt dịu dàng hỏi, bàn tay anh run rẩy lau đi vệt nước mắt lăn trên má cô.
Nhật Ly mím môi lắc đầu. “Anh ta chưa có động tới em.”
“Chờ anh.” Tuấn Kiệt bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi về phía Hoàng Vũ. Mỗi bước đi của anh tựa như một mũi kim đâm vào tròng mắt đang mở lớn vì khiếp sợ của anh ta.
Miệng Hoàng Vũ mấp máy, run rẩy quát: “Mày đừng lại đây, mày dám cản tao chơi gái, tao sẽ bảo cha tao tống cổ cha mày vĩnh viễn cùng đừng mong lần nữa được quay lại đây.”
“Vậy sao?” Tuấn Kiệt dừng trước mặt anh ta, ánh mắt híp lại giễu cợt.
“Đúng vậy, biết điều thì mau cút.” Hoàng Vũ quát lớn. Anh ta vẫn biết Tuấn Kiệt là đứa con nuôi của Lê Tuấn, nhiều năm qua Lê Tuấn cũng không qua lại với nhà anh ta nên cũng không có thân thiết.
Hơn nữa chuyện Lê Tuấn ra khỏi họ cũng một phần do cha anh ta nên hai nhà cũng có chút để ý đề phòng lẫn nhau. Mà người đàn ông này, thủ đoạn không phải đơn giản.
Cứ nhìn cái cách Tuấn Kiệt giúp Lê Tuấn quản lý Hùng Thiên thì biết. Thủ đoạn, quyết đoán, lưu loát không hề có sai lầm.
Anh ta thực sự không muốn dây vào.
Nhưng hôm nay không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại ngứa tay muốn động tới con ranh kia, nào ngờ nó với Tuấn Kiệt thực sự có qua lại.
Mẹ kiếp đúng là đen.
“Tao chỉ muốn hỏi một chút, mày đưa người phụ nữ của tao tới chỗ này làm gì?” Tuấn Kiệt hơi cử động cổ làm phát ra tiếng kêu răng rắc. Một giây sau đã cúi người chuẩn xác túm lấy cổ áo của Hoàng Vũ, nhấc thẳng anh ta đứng lên!