Thái Hòa Thần Đế liếc mắt nhìn Lục Thiên: “Đi thôi!”
Giữ lại tên Lục Thiên này vẫn còn có ích.
Lục Thiên gật đầu, gã nhìn thoáng qua thư viện Quan Huyên ở phía xa, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Diệp Quân, sau này ta sẽ đích thân tới lấy đầu ngươi!”
Dứt lời, gã xoay người rời đi.
Nhưng lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Chờ đã!”
Lục Thiên khẽ nhíu mày, gã quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, lúc này, bà ấy đột nhiên biến mất tại chỗ!
Thấy Mộ Niệm Niệm bỗng nhiên biến mất, sắc mặt Lục Thiên u ám, Thái Hòa Thần Đế bên cạnh nhíu mày lại, vừa định ra tay, nhưng lúc này, Thiên Tú lại xuất hiện trước mặt ông ta.
Sắc mặt Thái Hòa Thần Đế nhất thời trở nên khó coi.
Bởi vì vừa rồi ông ta nói rút lui, tất cả cường giả tộc thần linh đều đã rút lui hết.
Nói cách khác, bây giờ bên cạnh ông ta không còn người nào!
Lúc này, một thanh kiếm xuyên thủng giữa lông mày Lục Thiên!
Lục Thiên hoảng sợ nói: “Cứu ta! Cứu ta!”
Thái Hòa Thần Đế nhìn Lục Thiên, không khỏi tức giận mắng: “Ngu ngốc!”
Bảo ngươi đi thì ngươi lại không đi luôn, còn muốn nói lời cay độc trước khi rời đi!
Não ngươi có vấn đề à?
Thái Hòa Thần Đế không quan tâm đến Lục Thiên mà quay lưng biến mất trong đường hầm thời không phía xa.
Khoảnh khắc này, Lục Thiên tuyệt vọng.
Mộ Niệm Niệm nhìn Lục Thiên trước mặt, khi gã định lên tiếng, Mộ Niệm Niệm đã giơ tay lên chém một nhát kiếm.
Vèo!
Cái đầu be bét máu của Lục Thiên bay ra xa hàng trăm mét!
Vẻ mặt Mộ Niệm Niệm bình tĩnh: “Đệ đệ của ta từng nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ta thấy nói rất đúng”.
Lục Thiên: “...”
Mộ Niệm Niệm quay sang nhìn đám người Thiên Tú bên cạnh, Thiên Tú trầm giọng nói: “Kết thúc chưa?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu.
Trong mắt Thiên Tú có vẻ kinh ngạc.
Mộ Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta nhận được tin tức, Chân thế giới đã biết đến sự tồn tại của thằng nhóc này, An Vương mặc dù rút lui, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, bọn chúng sẽ tìm cách giết thằng nhóc này trước khi trưởng thành!”
Thiên Tú im lặng.