An Vương nhìn Diệp Quân phía xa, giết thiên tài phải nhân lúc còn sớm, tuyệt đối không được cho đối phương thời gian phát triển, lúc bắt đầu phải đánh chết luôn.
Phía xa, lúc này An Nam Tịnh đã thật sự thấy hơi buồn phiền.
Bởi vì hai loại huyết mạch bên trong cơ thể Diệp Quân vẫn đang chiến đấu điên cuồng, hơn nữa còn đánh càng lúc càng kịch liệt, không ai phục ai!
Lúc này, Diệp Quân đã không chống đỡ được sự giày vò của bọn chúng, linh hồn càng mờ nhạt, nếu còn tiếp tục đánh thì linh hồn của Diệp Quân sẽ không còn nữa!
An Nam Tịnh cảm thấy phiền muộn là bởi vì bà ấy không tiện ra tay, bà ấy đương nhiên không sợ hai loại huyết mạch này, thứ bà ấy sợ là khiến cho Diệp Quân bị thương.
Tiểu Tháp đột nhiên run giọng nói: “Hay là để cho Thiên Mệnh Tỷ Tỷ ra tay đi?”
Mặt An Nam Tịnh không chút biểu cảm: “Ngươi đang coi thường ông nội cậu ta sao?”
Mẹ kiếp!
Tiểu Tháp đột nhiên không dám nói gì nữa.
An chủ mẫu ơi!
Bà chụp cái mũ này cho ta, Tiểu Tháp ta sao mà trụ nổi?
Nhìn thấy linh hồn của Diệp Quân càng trở nên mờ ảo, An Nam Tịnh cũng không chần chừ thêm nữa, chuẩn bị gọi Kiếm Chủ Thanh Sam, Kiếm Chủ Thanh Sam mà xuất hiện thì huyết mạch phong ma đương nhiên sẽ không dám hành động lỗ mãng thêm nữa!
Dù gì huyết mạch phong ma của Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đầu nguồn!
Thế nhưng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra, hai huyết mạch đánh mãi đánh mãi lại lan tới kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, nhìn thấy cảnh tượng này, An Nam Tịnh ngơ ngác.
Lúc này, kiếm Hành Đạo đột nhiên rung lên kịch liệt, một giây sau, nó hóa thành một tia kiếm quang thâm nhập vào bên trong cơ thể Diệp Quân.
Ầm!
Trong nháy mắt, sức mạnh do hai huyết mạch bộc phát ra lập tức bị loại trừ. Cùng lúc này, huyết mạch phong ma và huyết mạch thần bí bên trong cơ thể Diệp Quân cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, không dám giày vò hắn thêm nữa.
Mẹ nó, mấy người đánh lộn lại dám đánh cả lên người ta!
Ai cho mấy người lá gan này hả?
Hai huyết mạch lập tức trở nên tĩnh lặng, không có bất cứ phản kháng nào.
Bọn chúng không sợ An Nam Tịnh, bởi vì bọn chúng biết An Nam Tịnh không dám làm gì bọn chúng!
Thế nhưng kiếm Hành Đạo thì khác!
Thanh kiếm này lại dám làm thật!
Thanh kiếm này hơi hổ báo.
Mặc dù hai loại huyết mạch bị trấn áp, nhưng linh hồn của Diệp Quân lại trở nên hư ảo chỉ trong nháy mắt, sắp tan biến.
Nếu kiếm Hành Đạo còn dùng thêm lực thì linh hồn của Diệp Quân sẽ không còn nữa!
An Nam Tịnh mở bàn tay phải ra, một luồng ý chí Võ Thần mạnh mẽ bao phủ linh hồn của Diệp Quân, nhưng tác dụng không lớn, nhìn thấy cảnh tượng này, An Nam Tịnh chợt nhíu mày lại.
Bà ấy giỏi đánh đấm, nhưng cứu người lại không phải sở trường cho lắm.
Không chỉ Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên bên cạnh lúc này cũng hư ảo như một làn khói.
An Nam Tịnh đột nhiên nhìn về phía Lý Bán Tri phía bên cạnh: “Kiếm Thanh Huyên!”
Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Thanh kiếm đó ở trong tay Đông Lý Tịnh, mà lúc này bà ấy đang ở chiến trường Hư Chân!”
Nghe vậy, An Nam Tịnh chợt cau mày lại.
Lúc này, bên trong Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện một giọng nói: “Để ta!”