Diệp Quân phía xa nhìn Võ Lão bên cạnh: “Võ Lão, ông còn có lá bài tẩy gì không?”
Võ Lão nghiêm túc đáp: “Có!”
Hai mắt Diệp Quân lập tức bừng sáng, Võ Lão lại nói: “Nhưng nó ở Trụ Giới, ta không mang theo”.
Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Ông không mang lá bài tẩy theo?
Thế ông còn nói làm cái quái gì!
Võ Lão cười khổ: “Không phải không mang theo, mà là không thể mang theo, hơn nữa chỉ cậu mới có thể sử dụng lá bài tẩy kia thôi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chỉ ta có thể sử dụng?”
Võ Lão gật đầu: “Năm đó Các chủ có tạo ra một vài Thần Tướng Quan Huyên, mà họ chỉ nghe lệnh của Các chủ...”
Nói đến đây, ông ấy thoáng im lặng, sau đó lại hỏi: “Túi vải nhỏ của Các chủ có ở trong tay cậu không?”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Túi vải nhỏ gì cơ?”
Võ Lão sửng sốt: “Cậu không giữ nó à?”
Diệp Quân gật đầu: “Không!”
Võ Lão nhíu mày: “Không thể nào! Các chủ từng nói sẽ để lại cho cậu cái đó mà”.
Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Tháp gia, có túi vải nhỏ à?”
Tiểu Tháp đáp: “Có!”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó thắc mắc: “Sao ngươi không đưa nó cho ta?”
Tiểu Tháp đáp: “Ngươi cũng đâu có đòi!”
Diệp Quân lập tức sa sầm mặt: “Tháp gia, trước kia ngươi có bị phụ thân với gia gia của ta đánh không?”
Tiểu Tháp: “...”
Lúc này, trong đường hầm thời không sau lưng người phụ nữ thần linh phía xa có một khí thế mạnh mẽ dâng lên, sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng chậm rãi bước ra.
Thần Đế!
Lại một Thần Đế nữa tới!
Cô gái nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Du Lão, giết hắn, thẳng tay ra chiêu mạnh nhất với hắn đi!”
Nghe thấy lời của cô gái, Diệp Quân lập tức đen mặt.
Con mẹ nó!
Người phụ nữ này đúng là xấu xa!