Dư trưởng lão phía xa hơi cau mày, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng hơi khiếp sợ, ông ta không ngờ Thiếu các chủ này lại quyết đoán như thế, không hề cho ông ta cơ hội kéo dài thời gian.
Mà lúc này, tình huống xung quanh thay đổi.
Oanh!
Thời không trước mặt Dư trưởng lão nứt ra, sau đó, một tia đao mang chém ra từ trong thời không bị nứt kia.
Xoẹt!
Ngay sau đó, mấy trăm cường giả Tiên Bảo Các vừa xông lên đã bị tia đao mang này chém thành hư vô!
Mọi người hoảng hốt.
Lúc này, một người phụ nữ chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, người phụ nữ khá trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi mấy. Bà ta mặc váy xanh, áo khoác tím, mặt như tranh vẽ, làn da như tuyết, mái tóc dài màu xanh đen dài đến tận eo, bên phải hông của bà ta đeo một thanh đoản kiếm có vỏ, chỗ đuôi đoản kiếm có hai cái chuông nhỏ.
Sau lưng người phụ nữ còn có một ông lão lưng còng đi theo, ông lão dáng người cao gầy, mái tóc trắng bạc rối bời, trong tay trái của ông ta cầm một thanh trường đao có vỏ, mà bàn tay đó chỉ có bốn ngón tay.
Chiêu đao khi nãy là ông ta chém ra!
Ám U bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão lưng còng kia: “Thần Đế!”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức cau mày.
Lại một Thần Đế nữa tới?
Mẹ kiếp!
Chân thế giới các người điên rồi à?
Các người làm như thế sao mà ta chịu được!
Diệp Quân thầm thấy giận dữ: “Tháp gia, ta không muốn cố gắng nữa! Ta muốn gọi người, ta muốn gọi cô cô váy trắng!”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó khuyên nhủ: “Ngươi không nên như thế, dù bọn họ thật sự hơi quá đáng, nhưng cũng đâu cần thiết phải gọi người, một khi nghiện rồi thì khó giải quyết lắm”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ý của Tháp gia là cô cô váy trắng có thể đánh thắng Thần Đế đúng không?”
Nghe vậy, Tiểu Tháp lập tức run rẩy nói: “Ngươi là ma quỷ à?”
Đến lúc này rồi mà hắn còn muốn gài bẫy lão tử?
Thế này thì ai mà chịu được chứ?
Ngươi không được di truyền cái gì tốt, cứ thích di truyền sự gian trá của cha mẹ ngươi!
Thật khó tin! Diệp Quân bật cười, rõ ràng là hắn đánh giá khá thấp thực lực của cô cô váy trắng rồi.