Sau khi Trương Lão biến mất, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Quân và Lục Thiên.
Lục Thiên nhìn Diệp Quân, chắp hai tay sau lưng, khẽ cười: “Thật ra ta phải cảm ơn ngươi. Thật sự, bởi vì...”
“Câm mồm!”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta không thân quen gì với ngươi, không muốn phí lời với ngươi!”
Nói xong.
Vút!
Không gian trước mặt Lục Thiên đột nhiên nứt ra, một thanh kiếm lao tới chỉ trong nháy mắt.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Không có bất cứ sự thăm dò gì đã sử dụng sát chiêu!
Lục Thiên híp hai mắt lại, gã đột nhiên chỉ điểm, nơi đầu ngón tay có một luồng Kinh Lôi lóe lên.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, thanh phi kiếm Long Ngâm của Diệp Quân đột nhiên rung lên kịch liệt, sau đó bị chấn động tới độ văng ra.
Thế nhưng đúng vào lúc này, lại một thanh phi kiếm nữa lao tới!
Dưới chân Lục Thiên, tia chớp lóe rạng!
Vút!
Cả người Lục Thiên lập tức di chuyển ra xa mấy chục trượng, nhát kiếm của Diệp Quân chém thẳng vào hư không.
Sắc mặt của Lục Thiên vừa mới dừng lại kia lập tức biến đổi kịch liệt, bởi vì lại có một thanh phi kiếm lao tới trước mặt gã, thanh kiếm này cứ như đã ở sẵn nơi này để đợi gã.
Thanh kiếm này càng nhanh hơn.
Không thể né tránh!
Lục Thiên híp hai mắt lại, tay phải đột nhiên siết chặt.
Ầm!
Khu vực mà gã đang đứng rúng động kịch liệt, luồng khí thế đáng sợ bộc phát ra từ bên trong cơ thể gã, cùng lúc này, giữa ấn đường của gã đột nhiên phát ra những tia sáng.
Ầm!
Không gian xung quanh rung lên kịch liệt, sau đó nứt ra!
Thanh phi kiếm của Diệp Quân lại bị những tia sáng đó ép dừng, không thể tiến thêm dù nửa tấc!
Thế nhưng đúng vào lúc này, lại có một tia kiếm quang lao tới.
Ầm!
Những tia sáng đột nhiên vỡ vụn, lúc này, Lục Thiên đã lùi ra sau mấy chục trượng về phía bên phải, nhưng gã vừa đáp đất lại có một thanh kiếm lao tới.