Lục Thiên bình tĩnh nói: “Sư phụ yên tâm, hôm đó ta có thể dựa vào thực lực của mình để giết hắn, cho dù hắn là một Đại Kiếm Đế”.
Đại Võ Tông khẽ gật đầu: “Nếu là thế vậy thì tốt quá rồi, dù thế nào, có chuẩn bị trước là tốt”.
Lục Thiên gật đầu: “Vâng”.
Đại Võ Tông nói: “Đi thôi”.
Hai người biến mất ở đằng xa.
Sau khi hai người đi không lâu, không gian ở vị trí hai người đứng lúc nãy rung chuyển, một bóng người xuất hiện.
Chính là Ám U!
Ám U nhìn hướng hai người đi, sau đó biến mất.
…
Trong hư không, Diệp Quân tiếp tục tu luyện, bây giờ hắn đã có thể khống chế được tốc độ và sức mạnh của sáu kiếm cùng lúc.
Cùng lúc xuất ra nhát kiếm thứ sáu, uy lực giống hệt kiếm đầu tiên, phải nói là tiêu hao rất nhiều năng lượng nhưng uy lực lại vô cùng đáng sợ, uy lực này đã vượt xa Liệt Thế Thốn Kình của hắn.
Dĩ nhiên nếu hắn có thể xuất liên tục sáu lần Liệt Thế Thốn Kình thì vẫn là Liệt Thế Thốn Kình mạnh hơn, nhưng hắn không thể làm được như thế.
Liệt Thế Thốn Kình này là võ kỹ cấp Giản, cần thời gian thi pháp, hắn hoàn toàn không thể thi triển một cách thuận lợi, hơn nữa thi triển một lần sẽ tiêu hao một lượng năng lượng rất lớn.
Trong không gian tiếp theo, Diệp Quân chú trọng đến nhát kiếm thứ bảy.
Bây giờ hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, dù sao Trương Lão mới cho hắn năm trăm vạn tiên tinh.
Nhưng bắt đầu tu luyện vẫn tốn khá nhiều kim tinh, chỉ mới mấy ngày mà hắn đã tiêu tốn hết nghìn vạn kim tinh.
Số tiền này đều dùng để mua Khôi Phục Đan.
Tăng Vô cũng không đi đâu cả, cả quá trình đều cùng tu luyện với Diệp Quân, khi Diệp Quân gặp phải vấn đề khó giải quyết, ông ấy sẽ chỉ bảo Diệp Quân.
Mười ngày trôi qua.
Diệp Quân đã có thể liên tục xuất ra chín nhát kiếm như một.
Một nhát kiếm bằng chín nhát kiếm.
Diệp Quân lặng lẽ đứng trong không trung, lòng hắn không có tạp niệm, tĩnh khí ngưng thần.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng xuất kiếm.
Liên tục đánh ra chín nhát kiếm.
Vèo!
Không gian trong vòng ba trăm trượng bỗng nứt ra, sau đó…
Ầm!