Sau khi nghe xong, Nam Ly Mộng nhíu mày, bà ấy nhìn Diệp Quân: "Bây giờ cậu chỉ có một mình à?"
Dù sao cũng là cháu của cố nhân, nên bà ấy không dùng thần thức để kiểm tra Diệp Quân!
Diệp Quân vội đáp: "Còn Tháp gia nữa ạ!"
Tháp gia!
Nam Ly Mộng sửng sốt, sau đó cười nói: "Thì ra là vậy!"
Nói xong, bà ấy nhìn Nam Ly Âm: "Ngươi làm rất tốt!"
Rất tốt!
Nam Ly Âm vui mừng khôn xiết.
Nam Ly Mộng nhìn Nam Ly Âm, dùng huyền khí truyền âm: "Người này là cháu cố nhân của ta, tộc Nam Ly chúng ta phải dốc sức giúp đỡ".
Dốc sức giúp đỡ!
Sắc mặt Nam Ly Âm nghiêm trọng, còn định nói gì đó nhưng Nam Ly Mộng đã nói tiếp: "Không cần kiêng kỵ điều gì cả, có chết cũng phải giúp là được!"
Có chết cũng phải giúp!
Nam Ly Âm khẽ gật đầu: "Vãn bối đã hiểu!"
Tuy trong lòng còn nhiều nghi ngờ nhưng bà ta không hỏi thêm gì, cứ nghe theo lời tiên tổ là được rồi!
Diệp Quân đứng bên nhìn hai người phụ nữ, chợt thấy cạn lời!
Các người lại truyền âm nữa rồi, các người cứ nói ra đi, Diệp Quân ta cũng đâu phải là kẻ nhiều chuyện, chắc chắn sẽ không nói với người ngoài đâu!
Nam Ly Mộng nhìn Diệp Quân, cười nói: "Nhóc con, ta sắp đi rồi!"
Diệp Quân chân thành nói: "Tiền bối, Tháp gia nói ông nội vãn bối..."
"Ôi này!"
Tiểu Tháp bỗng ngắt lời Diệp Quân, run giọng nói: "Thằng nhóc, ngươi đừng nói bừa nhé! Ta chưa từng nói xấu ông nội ngươi! Ngươi đừng làm bừa nhé!"
Diệp Quân: "..."
Ánh mắt Nam Ly Mộng lóe lên một tia tinh quái: "Tháp gia nói ông nội cậu làm sao?"
Diệp Quân đáp: "Tháp gia nói ông nội ta rất lợi hại! Ông ấy lợi hại thật sao?"
Nam Ly Mộng mỉm cười: "Cũng tạm, bây giờ ông ấy cũng chẳng thường xuyên ra tay nữa!"
Diệp Quân chớp mắt: "Vì không có kẻ địch ạ?"
Nam Ly Mộng bỗng bật cười, thằng nhóc này lại muốn moi thông tin từ bà ấy.
Nam Ly Mộng cười nói: "Thực lực của ông nội cậu cũng chỉ hơn Tháp gia của cậu một chút thôi!"
Tháp gia: "..."
Diệp Quân lắc đầu cười, tiền bối này không dễ lừa như Tháp gia.
Nam Ly Mộng mỉm cười rồi nói: "Nhóc con, ta đi đây! Cậu cố gắng lên nhé... con đường phía trước rất khó khăn, đặc biệt là nhà cậu thật sự quá nghèo!"
Nghe thế, sắc mặt Diệp Quân bỗng u ám: "Không mắc nợ ai chứ ạ?"
Nam Ly Mộng chớp mắt: "Hình như là có đấy!"