Tần Phong ngồi ở vị trí cuối nhíu mày nhưng không nói gì.
Lúc này một quản sự trưởng lão bỗng nói: “Ta vừa nhận được tin, người này đến từ Tội Đô, không chỉ thế còn giết liên tiếp mấy người ở Tội Đô”.
Ông ta bưng tách trà trước mặt lên nhấp một hớp, nói: “Sát tâm của người này quá nặng, không thể không giết”.
Tần Phong bỗng nói: “Âu Dương trưởng lão, là người tu luyện, giết mấy người chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Lẽ nào ông chưa từng giết người à?”
Âu Dương trưởng lão nhìn Tần Phong, cười nhạo: “Tần Phong, đừng nghĩ bọn ta không biết ngươi không chỉ có quan hệ tốt với Diệp Quân mà còn xưng huynh gọi đệ với hắn”.
Tần Phong cười nói: “Ta có quan hệ tốt với hắn, xưng huynh gọi đệ với hắn thì thế nào? Ta vi phạm quy tắc nào sao?”
Âu Dương trưởng lão nhìn chằm chằm Tần Phong: “Người mà chúng ta ủng hộ hiện giờ là người mang thiên mệnh. Mà quyết định này là do Cát trưởng lão quyết định, bây giờ ngươi nói tốt thay Diệp Quân là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bất mãn với Đại trưởng lão?”
Cát trưởng lão ngồi ở vị trí đầu nhìn Tần Phong không nói gì.
Sắc mặt Tần Phong hơi khó coi.
Âu Dương trưởng lão cười khẩy.
Lúc này Cát trưởng lão nói: “Tần trưởng lão, ngươi từng tiếp xúc với Diệp Quân, thấy người này thế nào?”
Tần Phong bình tĩnh nói: “Thiên tài yêu nghiệt, tâm tính tốt”.
Cát trưởng lão gật đầu: “Hắn có thể đạt tới Chuẩn Đại Kiếm Đế ở tuổi này chắc chắn không phải người tầm thường, nhưng Tần trưởng lão cũng phải hiểu rõ, kẻ thù của hắn là người mang thiên mệnh, người mà Tiên Bảo Các chúng ta ủng hộ lại là người mang thiên mệnh”.
Tần Phong do dự.
Sau đó nói: “Đại trưởng lão, ý kiến của cá nhân ta là chúng ta hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn sự tranh chấp giữa người mang thiên mệnh và Diệp Quân, ai thắng chúng ta sẽ…”
“Ngu ngốc!”
Lúc này Âu Dương trưởng lão bỗng ngắt lời Tần Phong: “Tần trưởng lão, ngươi đúng là thiển cận. Ta hỏi ngươi, nếu bây giờ chúng ta khoanh tay đứng nhìn, sau này một khi người mang thiên mệnh vực dậy mạnh mẽ, đến lúc đó Tiên Bảo Các chúng ta đầu tư một lần nữa thì còn có tác dụng sao?”
Tần Phong tức giận nói: “Ngộ nhỡ Diệp Quân thắng thì sao?”
Diệp Quân thắng!
Mọi người đều sửng sốt.
Âu Dương trưởng lão bật cười: “Tần trưởng lão, ngươi có biết mình đang nói gì không thế?”
Tần Phong lạnh nhạt nói: “Hôm đó chẳng phải người mang thiên mệnh đã thua ở thư viện Quan Huyên sao? Nếu không phải người đứng đằng sau gã ra tay thì hôm đó gã đã chết trong tay Diệp Quân rồi”.
Sắc mặt Âu Dương trưởng lão hơi khó coi: “Thắng thua nhất thời có là gì chứ? So tài trên con đường võ thuật đâu phải là thắng thua nhất thời, người nào có thể cười đến cuối cùng mới là kẻ thắng cuộc”.
Tần Phong hỏi: “Âu Dương trưởng lão dựa vào đâu mà cho rằng người đi đến cuối cùng không phải là Diệp Quân?”
Âu Dương trưởng lão tức giận: “Đối thủ của hắn là người mang thiên mệnh”.