Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện cách Diệp Quân mấy chục trượng, bà ta vừa xuất hiện thì một thanh phi kiếm đã chém tới!
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức nói: "Công tử, ta tới để nói lý!"
Phi kiếm dừng trước mặt người phụ nữ đó tầm mấy trượng.
Người phụ nữ xinh đẹp vừa định mỉm cười thì phi kiếm lại bay nhanh hơn!
Vù!
Đầu của bà ta cũng bị chém bay!
Trên cái đầu đó, hai con mắt trợn tròn đầy vẻ khó tin.
Diệp Quân lắc đầu: "Tạm thời ta không muốn nói lý!"
Ông lão áo đen run giọng: "Vị công tử này... là ta đã làm sai, ta trả lại cho cậu một nghìn hai trăm vạn kim tinh..."
Diệp Quân nhíu mày: "Ông nhớ sai rồi phải không? Rõ ràng là một trăm hai mươi triệu kim tinh mà, sao lại nói thành một nghìn hai trăm vạn?"
Ông lão áo đen trợn mắt há mồm.
Một trăm hai mươi triệu!
Nghe Diệp Quân nói vậy, Hoàn Nhan Cốt cũng trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là vẻ không thể tin nổi.
Khá!
Khá lắm chàng trai!
Tên này mạnh mẽ thật!
Sau cơn chấn động, Hoàn Nhan Cốt bỗng mỉm cười!
Đã!
Vừa nãy Diệp Quân mà không ra tay thì cô ta cũng ra tay! Lão già khốn nạn này ức hiếp người quá đáng!
Đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên sau lưng Diệp Quân.
Diệp Quân nheo mắt, đối phương lại có thể xuất hiện sau lưng mình một cách im hơi lặng tiếng, không đơn giản!
Diệp Quân không quay đầu, tay phải vẫn đặt sau lưng, sắc mặt bình lặng như nước!
Hoàn Nhan Cốt nhìn sau lưng Diệp Quân, ở đó có một ông lão mặc áo bào đen, để râu dê, thân hình gầy gò, nhưng trông rất minh mẫn, đặc biệt là đôi mắt kia, tỏa ra khí thế bức người!
Diệp Quân vẫn không quay đầu!
Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Các hạ định mãi quay lưng về phía ta vậy à?"
Diệp Quân còn chưa nói gì, ông lão bị kiếm ghim trên cột đá trước mặt hắn đã vội nói: "Tang thành chủ, cứu..."
Vù!
Chưa dứt lời, một thanh phi kiếm đã kê ngay lên cổ ông ta, ông ta im bặt.
Tang thành chủ!