Nghe giọng nói bí ẩn nói vậy, Tiểu Tháp bỗng hơi căng thẳng!
Theo lẽ thường, chắc chắn Diệp Quân không thể nào biết được điều gì, vì đến bây giờ nó vẫn chưa tiết lộ cho Diệp Quân gì cả.
Nhưng đầu óc thằng nhóc này quá linh hoạt!
Chưa chắc hắn đã không phát hiện ra điều gì!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng lắc đầu cười: "Tháp gia, có phải ngươi cảm thấy suy nghĩ của ta hơi nực cười không?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Có gì mà nực cười? Sao ngươi lại không thể trở thành viện trưởng được chứ?"
Diệp Quân lắc đầu: "Muốn trở thành viện trưởng phải có hai điều kiện không thể thiếu, thứ nhất là thực lực của bản thân nghịch thiên, khiến mọi người đều phục! Thứ hai là phải có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, nếu không sẽ không thể nào trấn áp được phe thế gia và phe tông môn của thư viện!"
Nói rồi hắn trầm giọng nói: "Ta biết sự cố gắng của cá nhân rất quan trọng nhưng phải nói rằng rất nhiều khi thế giới này quá tàn khốc và thực tế! Có những thứ lúc ngươi ra đời đã không có thì cả đời sẽ không bao giờ có được!"
Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi có từng oán trách cha mẹ mình không? Nói cho cùng thì bọn họ cũng không thể cho ngươi bối cảnh và gia thế vô địch!"
Diệp Quân cười nói: "Sao vậy được? Làm cha mẹ, ai không muốn tốt cho con cái mình cơ chứ? Nếu không vì một số nguyên nhân đặc biệt, ta tin bọn họ sẽ không đưa ta ra bên ngoài nuôi dưỡng! Còn về bối cảnh và gia thế, lòng người chẳng bao giờ thấy đủ. Rất nhiều người lúc nào cũng so sánh bản thân với người có điều kiện tốt hơn mình, có lẽ họ chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này người khổ sở hơn họ nhiều không kể xiết. Ví dụ như ta, ta có Tháp gia giúp đỡ nên vạch xuất phát đã cao hơn vô số người rồi".
Tiểu Tháp khẽ mỉm cười, rất vui mừng.
Diệp Quân lại nói: "Ta biết chắc chắn thân thế và bối cảnh của ta hơi phức tạp, nếu không Tháp gia cũng sẽ không giấu ta thế này. Ta cũng sẽ không hỏi Tháp gia về vấn đề thân thế này nữa, vì ta tin, đến đúng thời điểm, Tháp gia sẽ tự nói sự thật với ta".
Tiểu Tháp vội nói: "Được!"
Diệp Quân nhìn chân trời xa tít tắp: "Tháp gia, kẻ địch của ta là người mang thiên mệnh!"
Tiểu Tháp nói: "Ừ, ta biết, sao vậy?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Hình như ngươi không hề lo lắng chút nào cả!"
Tiểu Tháp: "..."
Giọng nói bí ẩn: "Đấy! Hắn lại nữa rồi đấy!"
Diệp Quân cười nói: "Tháp gia, ngươi không lo là vì ngươi không xem người mang thiên mệnh ra gì, hay vì nguyên nhân nào khác?"
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Mẹ kiếp! Ta phục thằng nhóc khốn nạn này thật!"
Diệp Quân tiếp tục nói: "Còn nữa, trước đây kẻ thù của ta là nhà họ An, nhà họ An có hai vị Võ Thần, Tháp gia cũng không lo lắng gì! Bây giờ, kẻ địch của ta là người mang thiên mệnh, Tháp gia cũng không hề lo lắng!"
Nói rồi, hắn suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Tháp gia, có phải ta đã hơi đánh giá thấp thực lực và bối cảnh của ngươi rồi không?"
Tiểu Tháp hơi sửng sốt!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!